Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 411: Cô Trần là vợ người ta



“Ba cháu bị làm sao vậy, ai làm ông ấy tức giận thế?”

Sau khi cơn sốt của Trần Tử Huyên giảm bớt, nửa đêm cô tỉnh đậy vì đói nên cô rất tự nhiên đứng dậy đi vào bếp tìm đồ ăn, cô rất ngạc nhiên vì cả nhà vẫn chưa ngủ, hình như không khí có chút không ổn.

Quan trọng nhất là cô vốn dĩ đã ăn một phần hủ tiếu xào bò, ba cô đột nhiên tức giận nhìn chằm chằm cô làm cô cứ tưởng ăn hủ tiếu xào sẽ nóng trong người nên ông ấy không cho cô ăn. Vì vậy, cô chọn ăn một chiếc bánh bao xá xíu, cô đang cần miếng bánh, nhưng ba cô vẫn nhìn chằm chằm cô với ánh mắt giận dữ, như thể cô đã làm chuyện gì tày trời.

Dựa theo kinh nghiệm của trước kia, cô đến bên người dì cô hỏi: “Có phải vì lúc nãy con muốn ngủ, mà ba đã chạy đến bên giường quấy rầy con, bị con mắng không?”

Cô rất hiếm khi ốm đau, mà một khi cô đã không khỏe thì cả gia đình đều sẽ rất lo lắng, mặc dù bố cô Trần Võ Quyền bình thường rất dữ dădn nhưng khi cô bệnh vẫn đến bên giường cô hỏi han ân cần, nhưng cô không cảm kích, còn chê ông ấy phiền nữa, nên sau khi cô khỏi bệnh, lần nào cũng vậy, bố cô luôn không cho cô sắc mặt tốt để xem.

Cố Như Yên đun cho cô một bát cháo sò: “Ăn nhiều chút đi.”. bà ấy lắc đầu nói với nụ cười bất lực trên khuôn mặt, không giải thích tại sao tối nay Trần Võ Quyền lại tức giận như vậy.

“Dì à, sao mọi người lại gói nhiều đồ mang về vậy?” Cô ăn ngon lành nhưng vẫn có chút nghi hoặc, hơn nữa cô còn nhìn thấy trong tủ lạnh có nước đường và kem. Trần Võ Quyền thấy cô ăn uống vui vẻ như vậy thì càng cảm thấy không vui.

Ông khịt mũi, về phòng nằm nghỉ, không muốn nhìn thấy đứa con gái này nữa đâu.

“Tử Huyên, đừng ăn nhiều quá coi chừng bị chướng, bà nội đi ngủ trước đây.” Bà nội nhìn đồng hồ, hơn một giờ sánh rồi.

“Dạ.” Trần Tử Huyên gật đầu, sau đó cô nhận thấy rằng biểu hiện của bà nội cũng có chút kỳ lạ.

Trần Tử Huyên có sức đề kháng tốt, một trận sốt cao, không cần uống thuốc, sau khi ngủ một giấc là có thể tung tăng như cũ rồi.

Sau khi cô ăn xong, dọn dẹp hết mọi thứ, Cố Như Yên hỏi cô tính ngủ ở đâu.

Trần Tử Huyên nhất thời không hiểu, trực tiếp nói: “Nếu cháu còn chiếm giường trong phòng nữa thì Nguyễn Chi Vũ ngủ ở nơi nào?” Đương nhiên cô phải cùng dì của mình chen chúc một chỗ rồi.

Vẻ mặt của Cố Như Yên có chút rối rắm, vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn, vốn dĩ cô và Nguyễn Chi Vũ là vợ chồng, nên ngủ cùng nhau mới đúng…

“Dì à, có phải ba cháu đã cãi nhau với Nguyễn Chi Vũ khi cháu ngủ đúng không?”

Trần Tử Huyên nhìn Nguyễn Chi Vũ, lúc này đang ngồi ở bên kia phòng khách, lặng lẽ xem kênh quốc tế, đột nhiên hỏi.

Cố Như Yên thở dài.

Đây là bị cô đoán đúng một nửa rồi, không phải cãi nhau, mà chính là Nguyễn Chi Vũ trực tiếp nói rõ, chuyện riêng tư của anh không cho phép nhà họ Trần xen vào, không được gây xích mích ly gián, anh không đồng ý ly hôn.

“Vừa tồi khi ba và bà cháu nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ, biểu cảm của họ rất lạ.” Trần Tử Huyên lẩm bẩm một mình.

Nửa đêm sau đó, Trần Tử Huyên rất tự giác chạy đến phòng của Cố Như Yên chen chúc ngủ chung với bà ấy, phòng ngủ của cô đã nhường cho Nguyễn Chi Vũ.

Sáng hôm sau, mọi người không có gì bất thường, vẫn dậy lúc 7 giờ cùng nhau ngồi quanh bàn ăn để ăn sáng.

Dường như sau một đêm, mọi người đã quay trở lại sự khách khí lúc ban đầu rồi, nhưng Trần Tử Huyên vẫn cảm thấy kỳ quái. Cô cảm thấy rằng Nguyễn Chi Vũ có thể đã bị sét đánh.

“Bà nội, ba, dì, chúng con phải về trước rồi, công ty có việc gấp, tuần sau con sẽ về thăm mọi người.”

Sau bữa trưa, Nguyễn Chi Vũ đột nhiên nói với gia đình cô như vậy. Truyện Quân Sự

Trần Tử Huyên kinh ngạc nhìn anh chằm chằm.

Nhưng Nguyễn Chi Vũ vẫn giữ vẻ thờ ơ thường ngày, anh cứ như vậy mặt không đối sắc goi bà nội cô, bố cô và dì, anh không cảm thấy xấu hố chút nào.

Bà nội Trần và Cố Như Yên đang ngồi cùng bàn cũng bị sốc.

Ngay cả Trần Võ Quyền, người đã lăn lộn thương trường bao nhiêu năm, gặp biết bao nhiêu chuyện, nhưng trong lòng ông cũng dao động khi đột nhiên bị Nguyễn Chi Vũ gọi là ” Ba”.

Tuy rằng con rể gọi ba vợ gọi ba là chuyện bình thường, nhưng từ miệng của Nguyễn Chi Vũ gọi lại có cảm giác rất khác.

Trần Tử Huyên nghĩ rằng với tính khí của ba cô chắc chẳn sẽ chửi rủa “Nhận không nổi cái xưng hô này, tôi với cậu không thân” hay gì đó, nhưng cả nhà đều im lặng.

Tuy nhiên sau bữa trưa, dì của cô lại giúp cô thu dọn đồ đạc, vậy mà lại thật sự cho cô đi cùng Nguyễn Chi Vũ.

“Con thật sự phải đi sao?”

Cô cho rằng cả nhà sẽ không đồng ý, nhưng ai ngờ Nguyễn Chi Vũ chỉ nói một câu, đã giúp cô thu dọn đồ đạc đi, nhà cô rõ ràng có gì đó với Nguyễn Chi Vũ, không thể để anh đi dễ dàng như vậy được.

“Trước đây hai đứa ở Thụy Sĩ đã mất rất nhiều thời gian, công ty của Nguyễn Chi Vũ cũng rất bận rộn. Hai đứa có việc gấp nên phải trở về mà, bọn ta không trách cháu đâu.”

Trong khi nói chuyện, Cố Như Yên mang cho cô vài túi đặc sản có giá trị từ thành phố C: “Những loại trà này chắc ông cụ Nguyễn sẽ thích lắm. Hai đứa mang về nhà đi.”

“Di ơi, dì thật sự đồng ý để cháu đi cùng anh ấy à?” Trần Tử Huyên không thể tin được.

“Nếu không, cháu cho rằng thế nào…” Cố Như Yên mỉm cười.

“Cháu cho rằng ba cháu sẽ cực lực phản đối việc hai đứa ở cùng nhau, tức giận đến mức để kêu Nguyễn Chi Vũ đi, sau đó để cho hai đứa tiến hành ly hôn đúng không… Trước kia chúng ta có thể có suy nghĩ cực đoan như vậy, nhưng hiện tại… bất kể thế nào, giữa hai đứa cũng còn hai đứa con, cháu có luyến tiếc hai đứa bé sinh đôi không?”

Nhắc đến hai cậu con trai sinh đôi, Trần Tử Huyên im lặng một lúc.

“Cháu đều đã kết hôn rồi, cháu nên đi với Nguyễn Chi Vũ, không nên ở nhà mẹ đẻ.” Cố Như Yên dịu dàng nhìn cô, cầm chiếc lược đến trước bàn trang điểm chải lại mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng mỉm cười.

“Tử Huyên, cháu nên học cách trở thành một người vợ có tư cách, một người mẹ có tư cách.”

“Cháu biết rồi.” Cô gật đầu.

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, Cố Như Yên vốn đĩ muốn nói cô nên chú ý phép tắc trong nhà họ Nguyễn, khi bị tủi thân thì phải về nhà nói, nhưng bà ấy nghĩ mấy câu này cũng không cần đâu. Cô ở nhà họ Nguyễn sẽ không bị tủi đâu.

“Vậy chúng cháu quay về thành phổ A trước, khi có thời gian lại quay về thăm mọi người.” Trần Tử Huyên cứ thế gói ghém đồ đạc và về nhà họ Nguyễn.

“Bà nội, ba, dì, chúng cháu đi đây.” Với giọng nói trầm ấm của mình, Nguyễn Chi Vũ chỉ đơn giản chào tạm biệt, mang theo một số món quà mà Cố Như Yên đã chuẩn bị, lên taxi và vẫy tay chào.

“Anh đã dọa người nhà em rồi.”

Sau khi xe chạy được một đoạn đường, Trần Tử Huyên cuối cùng không kìm được mà nói: “Tại sao tự nhiên anh lại thay đổi xưng hô như vậy? Ba và bà của em chắc chẩn bị anh dọa rồi nên mới nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho em đi.”

Nguyễn Chi Vũ không quan tâm chút nào, nghiêng đầu qua một bên nhìn cô và nói thêm: “Như vậy rất tốt.”

Thừa nhận họ là người nhà, Trần Võ Quyền chỉ có thể gửi cô cho anh.

Nguyễn Chi Vũ dựa lưng vào ghế xe, nhắm mắt lại, vẻ mặt nghiêm nghị giãn ra, như thể anh vừa hoàn thành một cuộc đàm phán quan trọng.

Trần Tử Huyên cảm thấy lại bị che giấu điều gì đó, hỏi anh: “Nguyễn Chi Vũ, thành thật mà nói đi, khi em ngủ vì sốt đêm qua, có phải anh đã nói gì đó với ba em không?”

Cô vừa dứt câu, Nguyễn Chi Vũ phản ứng rất nhanh, anh lập tức mở mắt: “Trần Tử Huyên, nói về cơn sốt của em tối qua...” Giọng điệu của anh có chút tức giận. Không đề cập đến cũng không sao, vừa nhắc đến là anh lại thấy tức. Bởi vì người phụ nữ của anh bị bệnh, nhưng cô không khóc không làm khó, cô không làm nũng, còn không muốn quan tâm đến mọi người.

Anh không có sở thích đặc biệt nào trong cuộc sống của mình, chỉ cần anh muốn thứ gì là sẽ có, nhưng đột nhiên, anh cảm thấy thiếu điều gì đó trong tim mình. Anh đã mong đợi một ngày nào đó cô sẽ trở nên rất ngoan ngoãn và ỷ lại vào anh … Có vẻ như đây là điều cả đời cũng không thế thực hiện được.

“Làm gì vậy?” Trần Tử Huyên nghiêm túc hỏi anh.

Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ phức tạp, kỳ quái nói: “Trần Tử Huyên, khi bị bệnh em cũng rất ngoan đấy.”

Không kêu gài, không gây khó dễ, càng đừng mong rằng cô sẽ cầu xin anh.

Trần Tử Huyên suy nghĩ một chút, cô khá tự hào nói với anh: “Tửu lượng của em cũng rất tốt, cứ say là em sẽ đi ngủ, không giống những người phụ nữ khác làm ồn ào, em rất yên tĩnh, anh đừng đến phiền em là được rồi.”

Xe đang chạy đến sân bay quốc tế, lúc này khuôn mặt của Nguyễn Chi Vũ phản chiếu qua cửa sổ có chút khó coi.

Anh không thích những ưu điểm của cô.