Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 448: Tôi không cho phép mấy người bắt nạt



Đường Duật…

“Lê Kỳ Phong, anh mau tỉnh lại, tôi hỏi anh, Đường Duật đang ở đâu?” Trần Tử Huyên hạ thấp giọng, thậm chí nôn nóng đến mức muốn trực tiếp chạy đến lay anh ta tỉnh, nhưng anh ta vẫn nằm im trên giường, không có động tĩnh gì hết.

Mà lúc này, bà Lê vốn dĩ đang ra ngoài ăn lại đột ngột trở về, lúc bà Lê đi vào phòng bệnh thấy Trần Tử Huyên đứng cạnh giường.

“Thằng bé vẫn chưa tỉnh.” Bà nhẹ nhàng nói Trần Tử Huyên lùi về phía sau một bước, cô khôi phục vẻ mặt bình tĩnh lúc trước, nhưng vẫn không giấu được sự lo lẳng và vô cùng thất vọng.

Lúc đầu, cô cũng không gấp gáp như vậy, tuy Đường Duật luôn tự thu mình lại, không thích nói chuyện, anh ta không thích báo cáo tình hình của mình với ai cả, thường xuyên không tìm được anh ta, xuất quỷ nhập thần, cứ như chơi trốn tìm vậy, nhưng mà mấy năm gần đây, anh ta cũng không dễ bị thương, rất ít người có khả năng làm hại được anh ta.

Nhưng đồng tiền xu cổ kia lại nói, anh ta đã chết rồi.

Tâm trạng Trần Tử Huyên lập tức trùng xuống, vành mắt không nhịn được mà ửng đỏ, cô không tin, cô không tin những lời kì ảo kia.

Bà Lê chú ý tới sự thay đối tâm trạng của cô, nhìn đứa con cả đang nằm trên giường bệnh, bà đột nhiên bừng tỉnh, hình như người mà Trần Tử Huyên thực sự lo lắng là một người khác.

“Không biết khi nào Kỳ Phong mới tỉnh lại, Tử Huyên, hay cháu về nhà họ Nguyễn ngủ một giấc, nghỉ ngơi một lát đi, con trai bác mà tỉnh lại, bác sẽ gọi điện báo cho cháu biết ngay lập tức.” Bà Lê thấy sắc mặt cô xanh xao, thử khuyên cô về nghỉ.

“Cháu không cần phải cứ luôn túc trực ở đây, cháu muốn hỏi Kỳ Phòng điều gì, bác có thể giúp cháu.” Bà Lê đoán rằng Trần Tử Huyên có việc gì đó rất gấp muốn hỏi đứa con cả của mình.

Trần Tử Huyên đột nhiên nắm lấy tay bà Lê, nhờ vả: “Nếu như anh Phong tỉnh lại, bác Lê, bác giúp cháu hỏi anh ta, có phải khi đó anh ta ở cùng một chỗ với Đường Duật không, anh ta trốn ra được, còn Đường Duật thế nào rồi, Đường Duật đang ở đâu?” Cô không cố tình che giấu gì hết, trong lòng cô, cô và Đường Duật không có chút mập mờ, dơ bẩn gì cần phải giấu giếm.

“Không biết khi nào Kỳ Phong mới tỉnh lại, Tử Huyên, hay cháu về nhà họ Nguyễn ngủ một giấc, nghỉ ngơi một lát đi, con trai bác mà tỉnh lại, bác sẽ gọi điện báo cho cháu biết ngay lập tức.” Bà Lê thấy sắc mặt cô xanh xao, thử khuyên cô về nghỉ.

“Cháu không cần phải cứ luôn túc trực ở đây, cháu muốn hỏi Kỳ Phòng điều gì, bác có thể giúp cháu.” Bà Lê đoán rằng Trần Tử Huyên có việc gì đó rất gấp muốn hỏi đứa con cả của mình.

Trần Tử Huyên đột nhiên nắm lấy tay bà Lê, nhờ vả: “Nếu như anh Phong tỉnh lại, bác Lê, bác giúp cháu hỏi anh ta, có phải khi đó anh ta ở cùng một chỗ với Đường Duật không, anh ta trốn ra được, còn Đường Duật thế nào rồi, Đường Duật đang ở đâu?” Cô không cố tình che giấu gì hết, trong lòng cô, cô và Đường Duật không có chút mập mờ, dơ bẩn gì cần phải giấu giếm.

Bà Lê giật mình, hóa ra là vì Đường Duật, con riêng nhà họ Đường, mọi người luôn đồn đại rằng anh ta là một kẻ đần độn, tự kỷ, nhưng Đường Duật, Trần Tử Huyên và đứa con trai thứ tư của bà là bạn bè, hình như Đường Duật và Nguyễn Chi Vũ cũng có qua lại, bà Lê ít nhiều cũng biết thêm một chút, hơn nữa, Trần Tử Huyên và Đường Duật hình như là thanh mai trúc mã, vẫn chơi với nhau từ nhỏ tới lớn.

“Được, cháu mau trở về nghỉ ngơi đi, cháu thức khuya như vậy thực sự không tốt cho tinh thần đâu.” Trần Tử Huyên cảm thấy, có thể là do dì Phương nói với bà Lê rằng trạng thái tinh thần của cô không ổn, chính là chuyện âm thanh ảo giác kia, cô cúi đầu đi ra khỏi phòng bệnh.

“Tôi không có bệnh.” Cô tự nói với bản thân.

Bà Lê hiền từ vỗ vỗ bả vai cô, cười nói: “Bác thấy bác vẫn nên tự mình đưa cháu lên xe mới yên tâm được. Bốn đứa con trai nhà bác đều bị bác làm cho ngoan ngoãn nghe lời, chẳng như cháu, việc gì khó khăn cũng chỉ có một thân một mình tự lo.”

Trần Tử Huyên mỉm cười ngượng ngùng.

Hai người cùng nhau đi xuống bằng thang máy, ra khỏi đại sảnh của bệnh viện, khi Trần Tử Huyên chuẩn bị đi về phía bãi đỗ xe vẫn không quên nhắc nhở lại lần nữa: “Anh Phong mà tỉnh thì gọi cho cháu ngay nhé.”

“Biết rồi, biết rồi mà.” Bà Lê bảo đảm với cô, không quên lải nhải một câu: “Không ngờ đứa nhóc như cháu lại cứng đầu thế.”

Trần Tử Huyên bị bà Lê chọc cười, cô cũng sắp ba mươi tuổi đến nơi rồi, bà Lê rất hài hước, dường như bà ấy coi tất cả những người trẻ tuổi đều là đứa trẻ mới lớn.

Cô thực sự rất mệt, cực kỳ mệt mỏi, gật gù với bà Lê: “Tự cháu đi xuống bãi đỗ xe được, bác đến nhà ăn tìm mấy người bác trai Lê đi nhé.” Bà Lê nhìn thấy cô đã ngoan ngoãn trở về, mới đồng ý: “Đi đường cẩn thận.”

Trần Tử Huyên vừa suy nghĩ xem về nên ngủ mấy tiếng để đặt đồng hồ báo thức, vừa cầm chìa khóa xe định mở cửa xe, lúc cô xoay người thì đột nhiên bị một người đàn ông đang đậu xe đụng phải. Cô ngạc nhiên gọi: “Lê Hướng Bắc…”

Cô vừa thốt lên, chỉ thấy Lê Hướng Bắc nổi giận đùng đùng, vẻ mặt vô cùng tức giận.

“Anh làm sao vậy?” Cô bước lên một bước, hỏi anh ta.

Lê Hướng Bắc dường như tất bực tức, giận cá chém thớt với cô, đẩy cô ra: “Trần Tử Huyên, chuyện lần này, dù thế nào thì cô cũng đừng nhúng tay vào!”

Trần Tử Huyên chẳng hiểu chuyện gì cả, phía sau có tiếng động, cô quay đầu nhìn lại, cửa sau xe Lamborghini màu xanh ngọc bị ai đó vội vàng mở ra, một người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần âu bị đẩy ra ngoài một cách thô bạo.

Sau đó, cũng trên chiếc xe đó, Nguyễn Chi Vũ và Bùi Hạo Nhiên cùng bước xuống, hai người họ mỗi người một bên giữ người đàn ông này, anh ta gần như bị kéo đi, hình như rất suy yếu, đầu cúi xuống, tóc tai rối tung che nửa bên mặt, nhưng ngũ quan đẹp đẽ, da mặt trắng ngần.

Trần Tử Huyên dường như có thể nhận ra đó là ai, Đường Duật, là Đường Duật.

Giây phút này, nhịp tim của Trần Tử Huyên tăng lên theo cấp số nhân, cô lập tức xông tới: “Mấy người làm cái gì vậy hả!” Cô mắng to: “Các anh đánh cậu ấy sao?”

Mặt Đường Duật tái nhợt, nhưng trên khuôn mặt đẹp đẽ hoàn mỹ ấy lại hiện rõ vết bầm tím do bị đánh, khóe miệng vẫn có vết máu rỉ ra, áo sơ mi trắng xộc xệch bị người ta dằn đứt mấy cái khuy, trên ngực anh ta cũng có vết máu bầm do bị vật nặng đập vào, quần âu đen cũng dính đầy bùn đất rất bẩn…

“Trần Tử Huyên, tôi bảo cô đừng dính líu vào chuyện này!” Lê Hướng Bắc dường như đã sớm dự tính được cô sẽ rất kích động, lập tức kéo cô lại từ phía sau.

Trần Tử Huyên chẳng quan tâm gì nhiều, quay lại đẩy anh ta một cái, hô to với Nguyễn Chi Vũ: “Mấy người định làm gì, mau thả cậu ấy ra…” Nguyễn Chi Vũ và Bùi Hạo Nhiên không quay đầu lại, kéo Đường Duật đi về phía đại sảnh của bệnh viện.

“Tại sao cậu ấy lại bị thương? Có phải các người đánh cậu ấy không?” Trần Tử Huyên đột nhiên trừng mắt lên với Lê Hướng Bắc, túm cổ áo anh ta chất vấn.

“Đường Duật có thù oán gì với mấy người hả, sao mấy anh có thể liên thủ đánh cậu ấy chứ, cậu ấy làm sai cái gì hả?” Sắc mặt Lê Hướng Bắc cũng không tốt: “Trần Tử Huyên, tôi đã sớm nói với cô rồi, Đường Duật không phải hạng người tốt lành gì đâu.” Đối diện với dáng vẻ quan tâm nôn nóng này của Trần Tử Huyên, anh ta càng tức giận hơn.

“Tôi mặc kệ mấy người ngoài kia nói cậu ấy thế nào, nhưng các anh không thể…”

“Chuyện anh cả tôi mất tích có khả năng rất lớn là do Đường Duật làm, anh ta vẫn luôn thoắt ẩn thoắt hiện, xuất quỷ nhập thần, chúng tôi khó khăn lắm mới tìm được anh ta, bây giờ tôi đưa Đường Duật tới bệnh viện là để anh ta đối chất với anh cả tôi, tôi sẽ không đổ oan cho anh ta, nhưng nếu như anh ta thực sự gây ra chuyện này, chúng tôi nhất định không tha cho anh ta đâu!”

Đầu óc Trần Tử Huyên đột nhiên trống rỗng, cô nhìn gương mặt phẫn nộ của Lê Hướng Bắc, lại quay đầu nhìn Đường Duật bị bọn họ kéo lê từng bước, anh ta cúi đầu xuống, không có chút phản kháng nào cả.

“Các anh không thể đối xử với cậu ấy như thế.” Trần Tử Huyên nhìn mấy người Nguyễn Chi Vũ, hơi tức giận: “Tôi không quản được mấy người các anh nhiều như vậy, tôi không cho phép các anh bắt nạt cậu ấy!”

Cô vượt qua Lê Hướng Bắc, chạy tới, xông vào trong thang máy cùng với mấy người Nguyễn Chi Vũ, người trong thang máy vô cùng bất ngờ, cô dường như nhào thẳng vào người Đường Duật, vội vã lay anh ta: “Tiểu Trụ Tử, cậu sao rồi?” Trần Tử Huyên gấp đến đỏ mắt: “Cậu mau trả lời tôi đi, mau nói chuyện đi, nói gì đó đi!”

“Tiểu Trụ Tử, tôi bảo cậu nói chuyện!” Cô vẫn ngang ngược y như lúc trước.

Đường Duật thực sự quá mệt mỏi, đôi mắt nhắm chặt nhíu lại, dường như không còn chút sức lực nào để mở mắt lên được. Nhưng anh ta phản ứng theo bản năng, chỉ nghe được tiếng anh ta thấp thoáng gọi: “Bảo Bảo...” Trần Tử Huyên cực kỳ không thích người khác gọi cô bằng biệt danh này, nhưng cô không thích bị người khác gọi, chỉ có Đường Duật có thể gọi cô là “Bảo Bảo” thôi.

Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ rất phức tạp.