Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 490: Đường Duật gặp một con mèo đen



8:30 sáng, cuối cùng xe cũng về đến nhà họ Nguyễn.

Ông nội Nguyễn cẩn thận kiểm tra hai cháu bảo bối của ông, sau khi chắc chắn rằng hai đứa nhỏ khỏe mạnh, hoàn hảo không thiếu cái gì, mới hừ một tiếng nói: “Ông không bảo hai đứa vội vàng trở về sớm thế đâu, hai đứa muốn ở đến ngày mai cũng được.”

Khi biết Nguyễn Chi Vũ nghiệp chướng như vậy, định vụng trộm đem hai đứa cháu bảo bối của ông đi, ông rất tức giận, thiếu chút nữa ném luôn cả cái cốc.

Nhưng sau khi biết là sinh nhật Trần Võ Quyền, ông cũng rất thấu tình đạt lý, miễn cưỡng cho mượn hai đứa cháu bảo bối của ông trở về nhà họ Trần hai ngày, vẫn nghĩ rằng Trần Tử Huyên sẽ gọi điện về cho ông để mặc cả chưa thể về nhà, nhưng nhanh như vậy đã vội vã trở về, khiến cho ông khá ngạc nhiên.

“Nhà họ Trần đang có việc bận, lần sau sẽ trở về tiếp.” Nguyễn Chi Vũ tùy ý trả lời một câu, anh vừa trả lời điện thoại vừa quay lại phòng làm việc của mình.

Dường như Nguyễn Chi Vũ có việc gấp cần giải quyết.

Ông nội Nguyễn nhìn theo đứa cháu trai tính tình nhạt nhẽo của mình, rồi quay đầu nhìn Trần Tử Huyên: “Nhà họ Trần bị sao vậy? Có cần nhà chúng ta giúp không?” Nếu nhà thông gia xảy ra chuyện gì, đừng nói ông già này không có tình nghĩa, ông sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ họ.

Trần Tử Huyên nhìn theo bóng lưng và bước chân vội vàng của Nguyễn Chi Vũ, cô cũng không biết: “Con cũng không biết.”

Ông nội Nguyễn thở dài nói: “Cháu cả ngày ở chung với nó, lại không biết nó nghĩ gì, sao lại như thế chứ?”

Trần Tử Huyên cũng không tức giận với ông, nói: “Ông nuôi anh ấy mấy chục năm, sao ông cũng không biết anh ấy đang nghĩ gì?”

Quản gia cười cười, bưng một đĩa hoa quả đến, chào hỏi Lê Hướng Bắc rồi ngồi xuống dùng trà: “Suốt cả một ngày rồi ông chủ chưa được gặp cô chủ và mấy đứa nhỏ, trong lòng kỳ thực là rất lo lắng, haha…” Người một nhà tranh cãi ầm ĩ vẫn tốt hơn nhiều so với việc gặp nhau khách sáo hỏi thăm.

“Tôi đã nhờ dì của Tử Huyên đến nhà cũ nhà họ Cố để tìm cuốn nhật ký của mẹ nó trước đây để lại.”

“Ngôi nhà đã quá lâu không có ai đến dọn dẹp, bên đó rất ẩm ướt, chữ viết trong nhật ký cũng không rõ ràng.” Dẫu sao mọi việc cũng đã qua, cũng được xem là lâu năm rồi.

Đã lâu rồi không có ai còn nhớ đến cái tên Cố Như Tình, bản thân ông ta cũng luôn giấu kín trong lòng, không muốn nhắc đến chuyện quá khứ.

Lần này là bởi vì Nguyễn Chi Vũ đột nhiên nhắc đến cha ruột của Tử Huyên, Trần Võ Quyền mới miễn cưỡng đi tìm nhật ký của bà ta, xem thử có ghi chép gì liên quan đến người đàn ông kia không.

“Trong nhật ký của bà ấy đúng thật đã ghi lại rằng người đàn ông kia bình thường sống trên một hòn đảo.” Trần Võ Quyền bình tĩnh nói về quá khứ của vợ cũ.

Năm đó Cố Như Tình vẫn còn trẻ, khi viết nhật ký này, bà giống như một cô gái nhỏ mới biết yêu, ngay cả nét chữ cũng có thể nói lên rằng bà đã thích và ái mộ người đàn ông đó nhiều như thế nào.

“Theo mô tả của bà ấy, cuộc sống trên hòn đảo đó cách biệt với thế giới bên ngoài. Thực vật cây cối trên đảo rất xanh tốt, nhưng không hề hoang vắng, trung tâm của hòn đảo, các công trình kiến trúc rất hiện đại, xe cộ, máy bay tư nhân và vũ khí cơ khí đều có cả. Bà ấy mô tả rằng ở đó rất nhiều người hầu. Hình như hầu hết đều là những ngư dân nghèo xung quanh đó, khi con gái họ còn nhỏ thì đem chúng bán ra ngoài để làm việc. Cơ sở vật chất, sinh hoạt trên đảo được trang bị rất đầy đủ.”

Trần Võ Quyền chỉ có thể nói là “theo mô tả của bà ấy”, bởi vì đây cũng có thể chỉ là Cố Như Tình bị lừa, chỉ là nghe người đàn ông kia ba hoa kể lại, liệu bà ấy đã thực sự đến hòn đảo hay chưa thì không ai có thể biết được.

Trên đời này thật sự có một người kỳ lạ như vậy sao, thích sống trên đảo ư? Sâu thẳm trong lòng ông càng hy vọng rằng khi đó là Cố Như Tình bị một kẻ thích nói dối lừa gạt, trong trường hợp đó, ít nhất bà ấy sẽ thay đổi quyết định của mình, nhưng thực tế sau bao nhiêu năm, Cố Như Tình cũng không hề quay đầu nhìn lại, bà đã tìm thấy hòn đảo kia, tìm thấy người đàn ông kia sao.

Nguyễn Chi Vũ tay cầm điện thoại di động, cẩn thận lắng nghe Trần Võ Quyền nói từng câu từng câu một, theo tình huống được miêu tả lại trong nhật ký của Cố Như Tình, nó giống hệt như những gì anh đã cử người đi điều tra trước đó.

“Trong cuốn nhật ký có đề cập đến vị trí của hòn đảo không?” Nguyễn Chi Vũ để ý hỏi một câu.

“Không có.” Trần Võ Quyền thẳng thừng nói, giọng điệu của ông ta trở nên nặng nề, và hỏi: “Cậu có để ý rằng gần đây có một số người lạ mặt cố tình tiếp cận Tử Huyên không?”

“Có lẽ là mấy năm trước, bọn họ đã từng cử người theo dõi, điều tra nó.” Tâm trạng Trần Võ Quyền phức tạp, đồng thời chất chứa áy náy.

Với tư cách là một người cha, ông thực sự đã không làm tròn bổn phận, ngay cả chuyện con gái của mình bao năm qua có bị người ta theo dõi, điều tra hay không ông cũng không để ý đến, trước đây, ông luôn lún sâu vào việc hận Cố Như Tình, không có thời gian và tâm trạng để xem xét quan tâm đến cuộc sống của Trần Tử Huyên.

“Nếu mọi việc đều giống như Cố Như Tình viết trong nhật ký, người đàn ông đó nhất định sẽ không để con cái của mình lưu lạc bên ngoài. Ông ta dường như có quyền lực rất lớn, gia tộc họ rất kín tiếng và ẩn náu rất sâu.” Đây cũng chính là lý do mà những người phụ nữ, bao gồm Cố Như Tình ban đầu luôn ngưỡng mộ sự thần bí của người đàn ông này.

“Nếu ai đó cố tình tiếp cận Tử Huyên để lấy dấu vân tay mẫu máu của nó, thì cậu cần phải chú ý.” Với tư cách là một người cha, Trần Võ Quyền giờ đã nói hết tất cả những gì ông biết với Nguyễn Chi Vũ.

Ông biết rằng bản thân bây giờ không có kiên nhẫn và cũng không đủ bản lĩnh để cạnh tranh với người khác, nhưng vì con gái ông, ông vẫn muốn dùng hết sức mình để bảo vệ cô.

“Nguyễn Chi Vũ, tôi nhờ cậu hãy chăm sóc con gái của tôi thật tốt.” Cuối cùng, Trần Võ Quyền nói với anh một câu.

Dù cho đã gả con gái ra ngoài, nhưng bây giờ ông mới thực sự giao con gái mình cho một người đàn ông khác.

Nguyễn Chi Vũ ừm một tiếng, xem như đã đồng ý.

Khi Trần Võ Quyền nghe thấy anh gật đầu, trong lòng rất nhẹ nhõm.

Đã có một người đàn ông như Nguyễn Chi Vũ bảo vệ con gái mình, ông cảm thấy yên tâm rồi.

Nguyễn Chi Vũ yêu cầu ông đưa cuốn nhật ký của Cố Như Tình cho anh, anh muốn nhờ thuộc hạ của mình giám định lại xem có thể tìm thêm manh mối gì hay không.

Chỉ cần hòn đảo nằm trên trái đất, anh có đủ tự tin có thể tìm ra nó.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Trần Võ Quyền, Nguyễn Chi Vũ không có tâm trạng để giải quyết công việc của tập đoàn nữa, anh nhanh chóng tắt đèn trong phòng làm việc, sau đó liền đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Người phụ nữ nằm trên giường lớn đã ngủ say rồi, anh đi chậm lại không muốn đánh thức vợ mình, nâng một góc chăn bông lên, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, hai tay anh ôm cô từ sau lưng, ôm chặt lấy cô.

Nguyễn Chi Vũ cảm thấy ôm cô như thế này sẽ khiến trái tim anh dễ dàng bình tĩnh lại.

Về những việc liên quan đến hòn đảo, ngay cả anh cũng thấy rất kỳ lạ, giống như đây là lĩnh vực mà trước giờ anh chưa từng chạm tới, những việc chưa biết làm anh có chút không biết phải làm sao.

Đặc biệt là nhìn thấy bệnh tình hiện tại của Đường Duật, trong lòng anh rất căng thẳng không dám thả lỏng một chút nào.

Nguyễn Chi Vũ thừa nhận anh ích kỷ, Đường Duật mắc bệnh lạ như vậy, anh thông cảm, nhưng nếu Trần Tử Huyên mắc bệnh lạ như thế, anh nhất định sẽ rất điên cuồng.

“A, khó chịu quá… Đừng ôm em.” Có thể là do Nguyễn Chi Vũ ôm cô quá chặt, Trần Tử Huyên đã ngủ mê man, nhưng thân thể vẫn vặn vẹo khó chịu chống cự lại. Nguyễn Chi Vũ hơi thả lỏng ra một chút, anh ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô, nhẹ giọng hỏi: “Trần Tử Huyên, em đã từng tiếp xúc với người khả nghi nào chưa?”

Trần Tử Huyên nửa mơ nửa tỉnh cũng mơ hồ nghe thấy giọng anh, Nguyễn Chi Vũ dường như đang nói chuyện với cô.

Ánh đèn vàng nhạt trên đầu giường chiếu vào gò má trắng nõn của cô, Trần Tử Huyên nhíu mày, mơ hồ nói với giọng điệu rất bất mãn: “Người phiền nhất là cô ba, bà ấy có phải đã tới kỳ mãn kinh hay không, suốt ngày đều tìm phiền phức cho em, bà ấy đang làm phiền em, em muốn cho bà ấy biết tay.”

Nguyễn Chi Vũ đầu tiên cúi đầu bật cười, sau đó đầu anh từ từ tiến lại gần tai cô, dịu dàng dỗ dành: “Em đã từng tiếp xúc với người nào khả nghi chưa?” Lần này Trần Tử Huyên nghe rõ, nhưng mà đầu óc cô vẫn còn hỗn loạn, buồn ngủ, cô chỉ muốn tiếp tục ngủ.

Qua loa lấy lệ trả lời một câu: “Em nghĩ, em nghĩ người đáng ngờ nhất là Nguyễn Chi Nghiên. Nguyễn Chi Nghiên thực sự rất kỳ lạ.” Sau đó, hơi thở của cô dần nhẹ lại, chìm sâu vào giấc ngủ.

Nguyễn Chi Vũ không đánh thức cô, lông mày anh nhíu lại, cả đêm đều trầm tư suy nghĩ, đối với việc Trần Tử Huyên luôn đề phòng Nguyễn Chi Nghiên, anh thực sự không hiểu. Cũng giống như anh, nửa đêm lo nghĩ đủ thứ chuyện trong lòng, không thể ngủ yên được còn có một người đàn ông khác.

Đường Duật phát hiện ra một việc rất kỳ lạ, gần đây có một con mèo đen luôn đi theo mình, cứ xuất hiện trong tầm mắt của anh ta hết lần này đến lần khác như những bóng ma.

Ở quảng trường lúc nửa đêm, xung quanh đều rất vắng lạnh, mọi người đều đã về nhà nghỉ ngơi, quảng trường rất yên tĩnh, ngoại trừ vài ngọn đèn đường gần đó thì xung quanh đều tối om, hiu quạnh. Đường Duật đang ngồi trên ghế gỗ dưới tán cây, gió đêm thổi qua hơi mát mẻ, mái tóc ngắn xõa tung bay, anh ta ngồi thẫn thờ, đôi mắt xanh biếc nhìn về phía bãi cỏ đối diện.

Có một chiếc đồng hồ lớn ở giữa quảng trường, nó kêu lên leng keng 12 lần.

“Meo…” Đúng lúc này, một con mèo đen từ trong bãi cỏ bước ra, bộ lông đen bóng, có vẻ như nó đã được chủ nhân của nó nuôi dưỡng rất tốt, lông rất mềm, đôi mắt trân châu màu vàng kim, nó không mập cũng không ốm, cơ thể rất cân đối, đuôi rất dài.

Nó có thể dung hợp rất tốt trong đêm tối, hơn nữa con mèo này dường như rất kiên nhẫn, nó có thể ngồi bất động một chỗ trong thời gian dài, giống như những người nắm quyền giỏi nhìn xa trông rộng. Bởi vì bị Đường Duật phát hiện, cho nên nó mới bước ra khỏi bãi cỏ.

Đôi mắt xanh lam của Đường Duật càng ẩn chứa nhiều lo lắng nghi vấn hơn.

Anh ta chăm chú quan sát con mèo đen trước mặt mình, nhìn nó vậy thôi nhưng mà cực kỳ thông minh, nó bước từng bước đi về phía anh ta, không chút vội vã, trên người nó mang vẻ sang trọng thanh nhã quý tộc khó tả, giống như đã được đào tạo chuyên nghiệp, học được tính khí này từ chủ nhân của mình.

Con mèo đen cách Đường Duật ba mét thì dừng lại, nó ngồi xổm, thẳng lưng, đôi mắt mèo màu vàng cùng đôi mắt Đường Duật nhìn chằm chằm nhau, có một loại cảm giác kỳ quái khó tả. Một người một mèo cứ thế này nhìn nhau, giữ một khoảng cách, không ai nhúc nhích.

“Mày đang tìm kiếm cái gì?” Sau khoảng mười phút, Đường Duật dường như không còn hứng thú với nó, anh ta đứng dậy khỏi ghế, không nhìn nó nữa, chỉ thản nhiên hỏi một câu.

Ngay lúc này, đêm khuya tĩnh mịch, chung quanh một người cũng không có, chỉ có một con mèo đen, Đường Duật giống như là đang nói chuyện với chính mình vậy.

Con mèo đen vẫn rất cảnh giác, nó vẫn tiếp tục chú ý đến từng động thái của anh ta.

Nhìn thấy Đường Duật đứng dậy định rời khỏi quảng trường, nó vẫy vẫy đuôi.

Tính khí của Đường Duật đối với những thứ bên ngoài chỉ hứng thú không quá ba phút, sau khi tò mò xong, anh ta liền coi nó như không khí.

Đường Duật đi về hướng chung cư của mình, Đường Duật có dáng người cao gầy, mái tóc xoăn đen, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai, cùng một đôi mắt xanh trong veo, anh ta đi từng bước từng bước, ánh đèn đường đêm yên tĩnh bao trùm lên bóng lưng của anh ta.

Con mèo đen không quen bị người ta phớt lờ như thế này, nó do dự một chút rồi đi theo.

Một người một mèo, một đằng trước và một đằng sau cùng hai cái bóng, Đường Duật đi hết một đoạn đường, anh ta cũng không quay đầu nhìn lại, cũng không có vẻ phản đối việc bị một con mèo bám theo, cho đến khi anh ta bước vào cửa căn chung cư của mình, bước vào trong nhà, con mèo lại nhìn anh ta.

“Tôi không thích nuôi thú cưng.” Giọng Đường Duật có nét uể oải, hơi chút khàn khàn, trầm lắng, rất dễ nghe.

“Ầm” một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!