Tổng Tài, Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 92: Gặp mặt Mẹ chồng



“Hôm nay em hẹn ai mà thần thần bí bí đến cả anh cũng không nói vậy?”

Cố Thanh Trì đưa Tần Thiên Lan đến trước cổng một nhà hàng tư nhân vô cùng sang trọng, cô bảo hôm nay có hẹn một người vô cùng quan trọng, nhưng lại không nói với hắn người kia là ai.

Tần Thiên Lan nhoài người qua cúi đầu hôn lên môi Cố Thanh Trì.

“Người này anh cũng biết, nhưng mà hiện tại vẫn còn là bí mật, đợi sau khi trở về em sẽ nói với anh.”

Tần Thiên Lan trêu đùa hắn thêm một lúc liền nhanh như chớp rời khỏi hiện trường gây án, như là chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay lại đưa đầu vào trong cửa xe cùng Cố Thanh Trì nói:

“Quên mất, anh không được ở đây đợi, thứ hai không được tò mò điều tra bằng không tối nay chủ động ngủ phòng khách cho em.”

Cố Thanh Trì kéo cô lại hôn lên đôi môi cô thêm một cái rồi mới luyến tiếc rời ra, nhỏ giọng thì thào vào tai cô:

“Em không tin tưởng anh như vậy sao?”

Tần Thiên Lan cười hì hì, đúng là tự tạo nghiệp, chính mình vừa rồi còn trêu chọc hắn hiện tại lai bị hắn trêu chọc lại thật là…

“Em có tin anh cũng vô dụng, tự mình hiểu lấy mình không phải tốt hơn sao, được rồi em đi đây.”

Tần Thiên lan vừa vào nhà hàng liền có nhân viên đi ra hướng dẫn cho cô, nơi Cố Thanh Trì đặc cho cô là một phòng bao vô cùng trang nhã, mà nhà hàng này lại thuộc phong cách cổ điển, có lịch sử vô cùng lâu đời bình thường chỉ tiếp đãi hội viên mà thôi. Người ngoài muốn vào được đây một là có người mang vào, hai là có thẻ hội viên bằng không đừng nói là nhà hàng đến cửa cũng chưa chắc vào được.

Tần Thiên Lan ngồi đợi hơn nửa tiếng, trà cũng đã sớm đổi sang ly thứ hai bên ngoài phòng bao mới bắt đầu có tiếng người mở cửa.

Người cô hẹn hôm nay là một người phụ nữ, mặc dù đã hơn năm mươi nhưng dáng người cũng da dẻ cũng chỉ tầm ba mươi mà thôi, vô cùng trẻ trung. Người phụ nữ kia nhìn qua có hơn tám chín phần giống với Cố Thanh Trì cùng Cố Tư. Hai nói ngược lại là hai người kia giống bà mới đúng.

“Đã đến bao lâu rồi?” Khác xa với khuôn mặt vừa trẻ lại xinh đẹp kia, Cố phu nhân vừa mở miệng liền mang dáng vẻ vô cùng lạnh lùng và nghiêm nghị.

Hoàn toàn khớp với những bà mẹ chồng trên phim truyền hình dài tập gần đây, thậm chí Tần Thiên Lan còn tưởng tượng ra được lát nữa có phải Cố Phu Nhân sẽ trực tiếp ném tiền vào mặt cô rồi bắt cô phải rời khỏi Cố Thanh Trì hay không. Nghĩ thôi đã thấy vô cùng hưng phấn rồi.

“Dì Cố!” Tần Thiên lan xóa tan mấy cái suy nghĩ vớ va vớ vẫn trong đầu mình ra, lễ phép gọi một tiếng Dì Cố xong mới trả lời câu hỏi kia của bà.

“Con cũng vừa mới đến thôi ạ.”

Cố Phu nhân nhìn tách trà trên bàn vẫn còn hơi nóng, vừa rồi trước khi bà vào vừa hay đụng phải nhân viên đang mang ly trà cũ ra ngoài. Thế mà cô gái nhỏ này lại bảo là mới đến, cũng quá biết lấy lòng người lớn đi.

“Được rồi ngồi xuống trước đi.” Cố Phu nhân không có trực tiếp lật tẩy Tần Thiên lan, chỉ lạnh lùng ra hiệu cho cô ngồi xuống.

“Dì Cố, đã lâu không gặp. Dì về nước sao không bảo con biết để ra sân bay đón dì.”

Tần Thiên Lan vô cùng thân thiết chủ động trò chuyện, không phải là cô giả vờ thân thuộc, mà cô trước đó đã rất quen thuộc Cố phu nhân. Nói gì thì hai anh em nhà cô cũng thường xuyên ghé Cố gia ăn trực uống trực, thập trí còn có cả một phòng riêng tại Cố gia không thật thuộc mới lạ, theo như ấn tượng của Tần Thiên Lan Cố Phu Nhân là một người phụ nữ vô cùng dễ gần, lại có trái tim vô cùng ấm áp.

Nhưng mà Cố Phu Nhân hiện tại ở trước mặt cô có chút lạnh lùng cùng xa lạ, hoặc có thể do cô thật lâu rồi không cùng bà trò chuyện nên mới cảm thấy như vậy chăng.

Cố Phu nhân vẫn giữ thái độ lạnh lùng như cũ, đối với sự thân thiết của Tần Thiên Lan không chút nào thân thiết như trước đây, khiến cho Tần Thiên Lan không biết nên làm gì tiếp theo bây giờ.

Cố phu nhân nâng chén trà trên tay lên, giọng nói không khỏi có mấy phần lãnh đạm.

“Thiên Lan hôm nay dì hẹn con ra đây thật ra có một số chuyện muốn cùng con nói rõ.”

Tần Thiên Lan nghe thế liền biết được việc mà Cố Phu nhân chuẩn bị nói chắc chắn có tám phần mười liên quan đến Cố Thanh Trì, nói cách khác chính là việc cô cùng Cố Thanh Trì bên nhau.

Mặc dù nhìn sắc mặt Cố Phu Nhân không hề tốt, cũng đoán được bà nhất định sẽ ngăn cản nhưng như vậy thì đã sao chứ, cho dù bà có ngăn cản thì cô cùng Cố Thanh Trì đời này đã quyết định không cách nào rời nhau rồi.

“Dì Cố, dì cứ việc nói đi ạ.”

Cố Phu nhân thấy Tần Thiên Lan nói vậy liền không chút nào tiếp tục vòng vo nữa mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

"Thiên lan mặc dù dì rất thích con, cũng rất thích anh trai con, nhưng mà nếu như con trước kia dì sẽ không chút nào ý kiến, nhưng mà con đã kết hôn một lần rồi. Thanh Trì sau này sẽ là gia chủ nhà họ Cố, người bên cạnh nó chắc chắn không thể nào có bất kỳ lịch sử đen nào được.

Dì cũng biết con mặc dù đã kết hôn nhưng những chuyện kia vẫn là chưa từng làm qua, nhưng mà dì biết Thanh trì biết người nhà họ Cố biết cũng không có nghĩa là tất cả mọi người điều biết được.

Con hiểu ý dì không?

Thiên Lan chỉ cần con cùng Thanh Trì chia tay, dì vẫn xem con như con gái ruột, cho dù sau này vẫn sẽ đối xử với con như trước đây. Có được hay không?"

Tần Thiên Lan nhìn người trước mặt, dáng vẻ không chút nào giống với một bà mẹ chồng sẽ làm khó con dâu của mình cả, bà lúc này chỉ đơn thuần là một người mẹ lo lắng cho con mình mà thôi. Tần Thiên Lan cho dù biết rõ nhưng mà cô cũng đâu có lỗi gì kia chứ, những năm qua cô bị mất đi một đoạn trí nhớ, vẫn luôn sống trong mơ mơ hồ hồ, nếu không cô cùng với tên kia kết hôn làm gì.

"Dì Cố, thật xin lỗi. Chuyện này không cách nào đáp ứng dì được, con cùng Cố Thanh Trì khó khăn lắm mới được ở bên nhau, xưa có câu tìm được nhau đã khó ở được bên nhau càng khó hơn. Con mong Dì Cố có thể thay ba mẹ quá cố chúc phúc cho tụi con.

Còn về việc chia tay, nếu như Cố Thanh Trì không muốn cùng con bước tiếp nữa, con sẽ sẵn sàng rời đi mà không nếu kéo.

Nhưng nếu như anh ấy không muốn con rời đi, cho dù là con có chủ động chia tay thì anh ấy cũng sẽ không chấp nhận. Tính cách Cố Thanh Trì như thế nào con nghĩ dì Cố là người hiểu rõ nhất."

Tần Thiên Lan nói xong liền đứng lên chuẩn bị rời đi, trước khi đi cô cùng Cố Phu Nhân cúi đầu coi như lời chào hỏi:

“Dì Cố, con xin phép đi trước.”

Tần Thiên Lan không gọi điện cho Cố Thanh Trì đến đón mình, mà bắt xe đến chỗ của bọn Trương Thục Quyên, sau khi Tần Thiên Lan rời đi không lâu, bên phòng bao đối diện liền có một người đàn ông trung niên, dáng vẻ so với Cố Thanh Trì còn nghiêm nghị hơn rất nhiều.

Vừa nhìn thấy Cố chủ Tịch, Cố phu nhân liền gỡ xuống lớp mặt nạ lạnh lùng nghiêm nghị của mình:

“Đứa trẻ này quả nhiên rất hiểu Thanh Trì.”

Cố chủ tịch nhẹ nhàng ôm lấy bả vai vợ mình an ủi: “Nói gì thì con bé cũng đã quen biết nhà chúng ta lâu như vậy, nói không hiểu thì là nói dối. Nhưng mà chính gì quá hiểu Thanh Trì nên hiện tại lại không cách nào tách chúng ra được.”

Cố Phu nhân từa đầu vào vai chồng mình thở dài: “Nếu biết sớm như vậy em đã không phải cực khổ diễn vai một bà mẹ chồng hào môn khó tính rồi, thật là trước mặt con bé em hoàn toàn yếu thế.”

Cố chủ tịch nghe vợ mình than thở, khuôn mặt nghiêm nghị hiếm có nở ra một nụ cười dịu dàng: “Lần sau nếu như cảm thấy bản thân mình yếu thế thì gọi anh đến chóng lưng.”

“Thôi đi, anh mà ra mặt có mà dọa cho con bé chạy mất thì có.” Cố Phu Nhân chu môi hoàn toàn bát bỏ ý tốt của chồng mình.

Qua đoạn đối thoại của hai vợ chồng đủ để hiểu hai người hoàn toàn hài lòng đứa con dâu Tần Thiên Lan này, chẳng qua cảm thấy hai đứa nhỏ này mãi vẫn không chút tiến chuyển.

Nhất là đứa con trai lớn nhà hai người mãi không chịu đưa con dâu về nhà, con dâu chưa qua cửa đồng nghĩa với việc cháu nội trai cháu nội gái sẽ thật lâu vẫn chưa ra đời.

Bảo hai ông bà không cảm thấy lo lắng mới là lạ.

Hai ông bà nói được mấy câu liền anh anh, em em vô cùng tình cảm. Cho dù sắp tới sẽ lên chức ông nội bà nội cũng không ngăn được hai người tình cảm. Còn mai là không có ai ở đây, bằng không có khi bị bón cho no luôn ấy chứ.