Tổng Tài Chỉ Yêu Mỗi Vợ

Chương 137: Không có duyên với nhau



(137)

Tô Hy làm sao không hiểu rõ điều này chứ, chỉ là cô thật sự không muốn yêu thêm một ai khác nữa mà thôi. Cô cũng biết Albert có ý với mình, nhưng cô thực sự không nhận nổi tình cảm này:

- Albert, em có nhìn thấy trên bầu trời kia có hai ngôi sao rất gần nhau hay không, nhưng tiếc là chúng không thể đến với nhau được. Cũng giống như chúng ta, không thể trở thành mối quan hệ đó đâu. Chị sẽ luôn coi em như một người em trai ruột, sau này bất kể có việc gì cần đến, em đều có thể tìm chị.

Tô Hy mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy Albert ra. Cậu chỉ mới 17 tuổi, còn quá trẻ để yêu đương, có khi cậu còn không hiểu ý nghĩa thật sự của tình yêu là gì cũng nên. Xung quanh nơi đây rất ít phụ nữ, gặp được cô, có lẽ cũng chỉ là một chút rung động trong lòng cậu ấy mà thôi.

Nhưng đối với lời nói của Tô Hy, Albert lại rất kiên định. Cậu ghì chặt hai hai cô, nghiêm túc nói:

- Em biết em nhỏ tuổi hơn chị, nhưng rồi em cũng sẽ lớn mà. Chị đừng vội đưa ra quyết định như vậy có được không, hãy để cho em một cơ hội để theo đuổi chị, không được sao?

Albert nói câu này thực sự khiến cho Tô Hy rất khó xử, cô cúi đầu xuống, khẽ thở dài. Nhưng cũng không muốn tuyệt tình cắt đứt chút tình cảm nhỏ bé này của Albert, Tô Hy chỉ đành gật đầu một cái, đáp cho có lệ:

- Được rồi, vậy em phải cố gắng hơn nữa mới được. Chị thích một người đàn ông biết quan tâm chu đáo, lại có thể mang lại cho chị cảm giác an toàn.

Khi nói những lời này, trong trí óc của Tô Hy chỉ toàn hiện lên hình ảnh của Lục Thiên Quân. Đúng vậy, anh chính là một người đàn ông hoàn hảo, hội tụ đầy đủ tất cả những gì mà phụ nữ thích. Chỉ tiếc là, cô và anh không có duyên đến với nhau.

Albert nghe xong thì vô cùng mừng rỡ, lập tức gập đầu. Cuối cùng thì Tô Hy cũng cho cậu một cơ hội rồi, cậu hứa nhất định sẽ trở thành người đàn ông mà cô mong muốn.

Tô Hy nào biết những câu nói vu vơ cho có lệ này của mình, sau này lại khiến cho cô lâm vào những tình cảnh rắc rối khó xử chứ?

...

Ở thành phố S, Lục Thiên Quân đã có một bước tiến mới vào tập đoàn Hàn thị, anh cực kì được những vị cổ đông lớn ở đây tín nhiệm. Ngoài mặt anh là đang giúp đỡ Hàn thị, nhưng thực chất mục đích của anh là thâu tóm cả Hàn thị về dưới tay mình. Để làm được điều này, đương nhiên anh không thể thiếu đến Hàn Nhi. Chính cô ta đã nói sẽ dâng Hàn thị cho anh mà, cũng tới lúc để cô ta trở về rồi.

Mọi chuyện đều đã nằm trong kế hoạch chuẩn bị sẵn của Lục Thiên Quân. Anh chính là muốn để cho Hàn Nhi chịu khổ một chút đã, như những gì mà Tô Hy đã phải trải qua. Tới khi nào anh cảm thấy đủ rồi, lúc đó sẽ hạ lệnh cho thuộc hạ đưa cô ta về. Chỉ là hôm nay, anh lại gặp một người không nên gặp.

Khi Hàn Nhi được đưa về biệt thự riêng của Lục Thiên Quân thì Ngụy Hàn cũng đi theo, hắn ta cực kì lo lắng cho Hàn Nhi. Nhìn thấy sắc mặt bình thản của Lục Thiên Quân, hắn lại càng thêm tức giận.

Thời gian 5 ngày bị bắt cóc, Hàn Nhi đã phải chịu đủ mọi cực hình, cơ thể cũng bị chà đạp tới tổn thương. Khi được đưa trở về thì cô ta không còn tỉnh táo nữa, đã ngất đi do kiệt sức và mệt. Trên cơ thể toàn là những vết bầm tím, khiến cho Ngụy Hàn nhìn còn cảm thấy xót xa.

Hàn Nhi đã được đưa tới phòng riêng, có đội ngũ bác sĩ riêng khám cho, Ngụy Hàn tạm thời không được theo vào trong phòng nữa. Nhưng ở bên ngoài đối diện với Lục Thiên Quân, Ngụy Hàn đã không kìm được tức giận mà lao tới túm lấy cổ áo anh:

- Lục Thiên Quân, cậu còn là con người nữa không vậy?

Cảnh này khiến cho tất cả vệ sĩ của Lục Thiên Quân đều hốt hoảng, vốn muốn tới kéo Ngụy Hàn ra thì lại bị ngăn lại. Lục Thiên Quân giơ tay lên, ý bảo không cần bọn họ bước lại gần.

Lục Thiên Quân cũng không có ý định đẩy Ngụy Hàn ra, anh chỉ là thật lòng muốn nói lời cảm ơn với hắn:

- Nhờ có thêm sự giúp đỡ của Ngụy tổng đây nên mới rút ngắn được thời gian tìm kiếm Hàn Nhi, tôi chỉ sợ muộn thêm một chút nữa thôi, có lẽ cô ấy không còn mạng để về rồi. Chuyện ngày hôm nay, cảm ơn cậu rất nhiều.

Ngụy Hàn bực bội thả cổ áo của Lục Thiên Quân ra, lúc này tức giận cũng chẳng thể làm được gì. Ban đầu hắn cho là Lục Thiên Quân không tìm kiếm Hàn Nhi, hắn cũng sốt ruột nên đã phái người đi tìm. Khi nhìn thấy Hàn Nhi ra nông nỗi này, hắn chỉ muốn đánh Lục Thiên Quân một trận.

Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, lúc Ngụy Hàn tới nơi thì người của Lục Thiên Quân đã tới trước một bước, chứng tỏ rằng Lục Thiên Quân vẫn cho người tìm kiếm Hàn Nhi. Ngụy Hàn chỉ hận tại sao không tìm ra Hàn Nhi sớm hơn, tại sao lại để một cô gái yếu đuối chịu khổ như vậy? Trong lúc nóng nảy, Ngụy Hàn cũng không suy nghĩ gì nhiều mà xông tới chất vấn Lục Thiên Quân.

Lục Thiên Quân tỏ ra rất lo lắng cho sức khỏe của Hàn Nhi, anh nhìn về phía cửa phòng rồi lại thở dài:

- Tất cả là lỗi của tôi khi không tìm thấy cô ấy sớm hơn.

Ngụy Hàn hừ lạnh, cười khinh bỉ:

- Cái loại người như cậu mà cũng lo lắng cho an nguy của Hàn Nhi sao?

Lục Thiên Quân vẫn rất tỏ ra bình tĩnh, vờ vịt đáp lại:

- Tại sao lại không chứ, Hàn Nhi là người phụ nữ của tôi cơ mà.

Đang mải đấu võ mồm với Ngụy Hàn thì lúc đó bác sĩ riêng Cảnh Sơ bước ra, nói lại tình hình của Hàn Nhi:

- Tạm thời cô ấy nên được nghỉ ngơi, có lẽ sau vụ việc này, tâm lý cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng mà không sao, cứ từ từ chữa lành vết thương trong lòng là được.

Cảnh Sơ vừa nói vừa nhìn sang Lục Thiên Quân, chủ động thăm dò sắc mặt của anh. Nhưng có lẽ cô không nhận được câu trả lời mà mình mong muốn rồi, căn bản là chưa có ai có thể nhìn thấu được tâm tư của anh. Anh vẫn cứ như vậy, thâm sâu khó lường khiến cho đối phương vừa tin nhưng lại không dám tin.

Lục Thiên Quân gật đầu, lập tức bảo Tư Mã Lộc tìm bác sĩ tâm lý giỏi nhất tới điều trị cho Hàn Nhi. Ở đây ngoài Tư Mã Lộc ra, tất cả đều không có ai nghi ngờ mối quan hệ giữa Hàn Nhi và Lục Thiên Quân là giả. Ngụy Hàn ban nãy còn nghi hoặc một chút, nhưng bây giờ cũng miễn cưỡng tin rồi. Tức giận thì tức giận, nhưng cứ phải chờ đến khi Hàn Nhi khoẻ lại đã rồi tính.

Nếu như Lục Thiên Quân không đối xử tốt với Hàn Nhi, Ngụy Hàn sẽ không tiếp tục nhượng bộ nữa đâu.