Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Hợp Đồng

Chương 29: Bữa ăn ở Mộ gia



Chiều tối, Mộ Trạch Đông đến đón Triệu Vy Oanh và ông nội Triệu, dù sao thì bây giờ cô ta cũng đang mang danh nghĩa con dâu của Mộ gia nên chuyện ra vào Mộ gia là chuyện chẳng ai có thể ngăn cản được.

Từ ngày Mộ Trạch Đông đưa Triệu Vy Oanh về ra mắt Mộ gia thì Mộ Hải đã cho cô ta một chức vị Mộ phu nhân, cô ta cũng chẳng ngạc nhiên khi Mộ lão gia cho cô ta danh phận ngay ngày đầu tiên. Vì cô ta biết, người mà Mộ Trạch Đông yêu thì cho dù có là ai thì cũng sẽ đồng ý nhưng vượt quá giới hạn thì nhất định sẽ phải trả giá.

Ông nội Triệu và Triệu Vy Oanh được Mộ Hải ra nghênh đón, người trong nhà cũng chẳng lạ lẫm gì với chuyện Mộ lão gia lại ra nghênh đón hai người chẳng biết từ đâu xuất hiện làm đảo lộn hết tất cả.

Từ việc Mộ Trạch Đông bỏ chay ăn mặn đến việc Mộ Hải lại đặt con dâu ngay từ lần gặp đầu tiên, còn có chuyện Mộ Hải lại bỏ ra khá nhiều tiền để đầu tư một khu Trung tâm lớn đứng tên của Triệu Vy Oanh.

Một bước lên mây nhưng chẳng ai biết được con đường phía trước là suôn sẻ hay là trắc trở, chỉ tại Triệu Vy Oanh quá mức mu mô nên quả báo sẽ không tha cho cô ta.

Mộ Hải từ trong đi ra, trên tay vẫn còn cầm cây gậy màu bạch kim, đưa tay bắt tay của ông nội Triệu, giọng nói không thể giấu được vẻ vui mừng:

_ Lão Triệu, rất vui vì ông đã đến. Chúng ta vào nhà rồi nói tiếp.

_ Chào ông nội, ông vẫn khỏe chứ ạ?

_ Vy Oanh đó sao? Ông khỏe, mau vào nhà thôi!

Mộ Trạch Đông tự nhiên ôm lấy Triệu Vy Oanh vào lòng rồi cùng mọi người vào trong. Tất cả đã ngồi ngay ngắn vào bàn ăn, đồ ăn cũng đã dọn đầy bàn, Mộ Hải lên tiếng trước:

_ Còn ba ngày nữa là đến lễ cưới của hai đứa nhỏ, nếu như hai người muốn thêm gì thì cứ nói, Mộ gia sẽ đáp ứng hết.

_ Không cần đâu ạ, sính lễ của Mộ gia đã nhiều rồi, cũng không cần gì thêm nên là ông nội không cần phải nhọc lòng.

_ Tốt, ăn nói lễ phép biết cách lấy lòng của người khác. Lão Triệu, ông rất biết cách dạy cháu nha!

_ Ông quá khen, mấy năm nay đứa nhỏ này đều sống ở nước ngoài vừa về nước cách đây vài tháng, tôi cũng vui mừng vì nó đã trưởng thành.

_ Nói chuyện sau đi, chúng ta mau ăn tối, đồ ăn đã nguội cả rồi!

Mộ Hải bắt đầu cầm đũa lên ba người kia cũng cầm lên theo. Ông nội Triệu nhìn về phía của Triệu Vy Oanh gật đầu nhẹ như ra hiệu điều gì đó! Cô ta hiểu ý ngay, lên tiếng hỏi Mộ Trạch Đông:

_ Trạch Đông, em nghe nói tuần sau có buổi đấu giá mảnh đất vàng ở Trung tâm thành phố. Em nghĩ Mộ gia chắc cũng không bỏ qua đâu nhở?

_ Tất nhiên là không rồi, mảnh đất tốt như vậy thì sao có thể bỏ qua được! Hôm đó anh sẽ đưa em đi, đây cũng là một trong những sính lễ của Mộ gia cho con dâu.

_ Là thật sao? Nhưng muốn có được mảnh đất vàng này thì nhất định phải tốn rất nhiều tiền, em không nỡ lấy.

Vẻ mặt của Triệu Vy Oanh lúc này có thể làm siêu lòng của rất nhiều đàn ông không biết đến quá khứ của cô ta nhưng những người mà biết đến quá khứ của cô ta nhất định sẽ không thương cảm với cô ta bây giờ!

Mộ Trạch Đông nhìn biểu cảm của cô ta mà cảm thấy thương, chưa cưới về mà đã biết tiết kiệm cho gia đình chồng thì nhất định sẽ là một cô gái tốt. Hắn ta đưa tay vuốt tóc cô ta rồi nói một câu chẳng ai ngờ đến:

_ Em yên tâm, ông nội của anh nhiều tiền, em không cần phải tiết kiệm tiền cho ông.

_ Có đứa cháu nào như anh không?

Mộ Hải chỉ biết cười trừ chứ chẳng biết nên nói chen vào câu gì cho hợp lý. Triệu Vy Oanh như đạt được mục đích, nhìn về phía ông nội Triệu mỉm cười rồi bắt đầu ăn tối.

Chu Phỉ hôm nay phải tăng ca đến gần chín giờ mới về nhà, do Lý Nhất đến mà đã giữ chức tổng giám đốc thì nhiều người sẽ thắc mắc, vì để Lý Nhất bộc lộ được những tài kinh doanh của mình nên cô phải ở lại bàn giao công việc cho cậu.

Cuộc họp ngày mai cũng sẽ nói đến vấn đề này nhưng cái cô lo là một Chủ Tịch như cô lại giao hết trách nhiệm cho tổng giám đốc mới đến thì các nhân viên khác nhất định sẽ không phục chuyện cô làm. Nhưng phải đợi đến khi lễ cưới của Triệu Vy Oanh qua đi thử mới tiến hành sát lập với Vương thị.

Chu Phỉ ra khỏi cửa công ty muốn bắt taxi về nhà nhưng đã thấy Vương Thiên Minh đứng đợi sẵn ở cửa. Đi nhanh đến chỗ anh, giọng mệt mỏi không thể che giấu của cô vang lên làm trái tim của anh đau đến chẳng thở nổi.

_ Anh đợi em bao lâu rồi?

_ Không lâu, anh nghe Bạch Dương nói em ở lại bàn giao công việc cho Lý Nhất nên về trễ. Có mệt không?

Chu Phỉ lắc đầu rồi ôm chầm lấy anh như đứa trẻ, chẳng hiểu sao mọi mệt mỏi của cô lại tan biến khi được anh quan tâm như vậy! Bờ vai của anh khiến cô yên tâm rất nhiều, anh như thiên sứ đến để bảo vệ cô khi trong tay cô chẳng còn gì! Anh là thứ duy nhất để cô tiếp tục sống.

_ Chúng ta về thôi!

_ Ừm.

Mở cửa ghế phụ cho cô rồi chính mình đi qua ghế lái, anh dùng tốc độ nhanh nhất để về đến nhà. Về đến nhà, nhìn cô mệt mỏi ngủ quên mà chẳng dám đánh thức, anh ôm cô nhẹ nhàng bước lên lầu.

Dì Lan đứng trong bếp nhìn ra muốn đi đến hỏi có cần làm đồ ăn tối cho Chu Phỉ không nhưng anh như biết dì Lan muốn hỏi gì nên đã lắc đầu rồi đi thẳng lên lầu.

Đặt Chu Phỉ xuống giường rồi đắp chăn, cũng không đành lòng để bụng cô đói nên đã để cô ngủ một chút rồi đánh thức cô dậy ăn sau.

Khoảng hơn mười một giờ, Chu Phỉ bụng đã đói meo nên đã tự động thức dậy, Vương Thiên Minh cũng từ thư phòng trở lại muốn đánh thức cô nhưng chẳng thấy người đâu. Nghe được tiếng nước chảy đều trong phòng tắm thì anh biết cô đã đói lắm rồi, không muốn làm phiền anh đi xuống lầu làm ít đồ ăn khuya cho cô.

Mọi người đã ngủ hết, anh cũng không muốn phá giấc ngủ của mọi người nên tự tay mình làm. Dì Lan nghe được động tĩnh trong bếp nên từ dưới nhà đi lên xem thử. Hình ảnh của một thiếu gia nhà họ Vương đã đập vào mắt bà, đi đến hỏi chuyện:

_ Thiếu gia, cậu đói nữa sao? Hay để tôi làm cho.

_ Không cần đâu, tôi tự làm được. Đã phá giấc ngủ của dì sao?

_ Không có, vậy cậu có cần tôi phụ giúp gì không?

_ Dì xuống ngủ tiếp đi, tôi làm cũng sắp xong rồi!

Dì Lan không đáp lại chỉ từ từ bước xuống nhà dưới, ra đến cửa lại nghe thấy tiếng nói của Chu Phỉ vang lên:

_ Thiên Minh, anh đang làm gì vậy?

_ Anh làm bữa khuya cho em, mau lại bàn ngồi anh đem lại cho.

_ Sao anh không lấy mấy thứ dinh dưỡng hôm bữa anh mua cho em á, khuya rồi anh cũng phải để cho dì Lan và mọi người yên giấc chứ!

_ Dì Lan vừa ra anh đã bảo dì quay lại ngủ tiếp rồi! Đây, em mau ăn đi.

_ Em ăn gì cũng được, sau này khuya rồi thì đừng xuống bếp nữa!

_ Nghe lời em, mau ăn đi.

Chu Phỉ đưa thử miếng thịt vào miệng, thật không thể chê vào đâu được. Món ăn mà anh nấu như đầu bếp nhà hàng năm sao vậy, lại rất vừa miệng cô, hợp khẩu vị đến từng miếng thịt cọng rau.

Dì Lan đứng ở cửa nhìn mà mỉm cười, thiếu phu nhân này ngay từ lần gặp đầu tiên bà đã ưng ý rồi. Cho dù là tiểu thư lớn lên trong nhung lụa nhưng tính tình của Chu Phỉ rất tốt, biết lo lắng quan tâm đến người khác, chẳng phân biệt cao thấp hay sang hèn. Cách nhìn người của Vương Thiên Minh lại cực kỳ tốt, chọn cho Vương gia một cô con dâu chẳng chê vào đâu được, tin tốt ngày hôm nay phải gọi điện báo cho phu nhân biết mới được!

Ăn tối xong thì quay về phòng, công việc của anh cũng đã giải quyết xong, cũng không muốn tha cho cô tối nay nhưng vì do cô làm việc mệt mỏi nên phải tạm gác chuyện sinh con đẻ cái qua vài ngày mới được.