Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 102: Cô ấy rất ngoan!



Đẩy cửa phòng nghỉ rơi ra, vừa lúc nhìn thấy Cố Manh Manh đang ngồi chồm hổm dưới sàn nhà, cô ấy chắc là đã làm vỡ nát thứ gì đấy, trên mặt đất toàn là những mảnh vụn của miễng thủy tỉnh.

“Lục Tư Thần…”

Cố Manh Manh nhìn tháy Lục Tư Thần, có chút chột dạ.

Nhưng chẳng ngờ đến, Lục Tư Thần lại không trách mắng cô, chỉ đi đến nâng cô đứng dậy, giọng rất nhẹ nhàng: “Làm sao vậy?”

Cố Manh Manh cắn môi: “Tôi vốn dĩ muốn lấy nước, nhưng mà không cần thận nên …”

Lục Tư Thần hiểu ra.

Anh bề người cô lên, sau đó đặt sang một bên.

“Cô đừng động đậy lung tung, cần thận bị miễng thủy tinh ghim vào.”

Lục Tư Thần vừa nói, vừa hướng ra ngoài gọi thư ký đến.

Đường Triều Phong dựa vào cạnh cửa, cười chế nhạo: “Tôi hỏi là ai vậy, hóa ra là Lục tiểu phu nhân à!”

Cố Manh Manh ngẳắng đầu nhìn anh ta một cái, bĩu môi mếu máo: “Đường tiên sinh.”

Đường Triều Phong cười nói: “Vừa nãy là cô cùng chồng cô vừa ăn cơm?”

“Dạt”

Cố Manh Manh gật đầu.

Đường Triều Phong thẻ hiện vẻ mặt biết tuốt của mình.

“Bị làm sao đấy?”

Cố Manh Manh vẫn là dáng vẻ mù mờ.

Đường Triều Phong cười nói: “Không sao, chỉ hỏi thăm một chút thôi,”

NON.

Cố Manh Manh không đề ý, quay đầu nhìn về phía “hiện trường vụ án”.

Thư ký đang quét dọn miễng thủy tin trên mặt đất, Lục Tư Thần đứng bên cạnh quan sát, đôi chân mày nhíu lại chăm chú.

Chốc lát sau, anh lại quay đầu về phía người con gái, nói: “Có bị thương chỗ nào không?”

Cố Manh Manh lắc đầu.

Lục Tư Thần bước đến, một lần nữa cầm lấy cốc nước, lại tự mình rót nước cho cô.

Cố Manh Manh tháy vậy, vẻ mặt lập tức tươi cười.

Lục Tư Thần đi đến phía bên cô, vừa đưa cốc nước cho cô, vừa không nén được nói: “Cô cười cái gì?”

Cố Manh Manh liền cuối đầu uống lầy ngụm nước, sau đó mới trả lời: “Um, thì chỉ là muốn cười thôi!”

“Nha đầu ngốc!”

Lục Tư Thần vân vê tóc cô.

Cố Manh Manh lắc đầu, dùng ánh mắt trách cứ nhìn anh.

“Khụ”

Đường Triều Phong thấp giọng ho một tiếng.

Anh ta cười mỉa mai: “Tôi vẫn là nên ra ngoài đi uống cà phê đây!”

Dứt lời, từ bên cửa rời khỏi.

Cố Manh Manh bưng cốc nước, biểu cảm mang dáng vẻ rất nghỉ hoặc.

Cô nói: “Đường tiên sinh sao thế nhỉ?”

“Đừng để ý đến anh tai”

Lục Tư Thần bỗng nhiên lại khom lưng ôm lấy cô.

“Ay!”

Cố Manh Manh không kịp chống đỡ, vội vàng đưa tay ra sau ˆ^ Ấ Ä ôm lây cô.

Nhưng cô lại nhớ đến thư ký vẫn còn trong căn phòng, không nén nổi đỏ mặt xáu hỗ.

Lục Tư Thần nhìn hình dáng nhỏ bé đáng yêu của cô, trong tư tưởng liền ngứa ngáy.

Lúc này, thư ký cũng đã quét dọn xong các mảnh vụn thủy tỉnh.

Anh ta lặng lẽ không một tiếng động lui xuống, lại không quên đóng cửa phòng nghỉ lại.

Cố Manh Manh không nhận biết được tình hình, bởi vì, cô lúc này đang bị người con trai thả nằm lên chiếc giường êm ái.

TÚ, “Đưa ly nước đây cho tôi!”

Lục Tư Thần cắt ngang lời cô.

Cố Manh Manh rất nghe lời đưa ly nước cho anh.

Lục Tư Thần nhận lấy, thuận tay đặt lên tủ đầu giường.

Sau đó, anh ta áp sát thân mình xuống, không nhẹ không nặng mà đè trọn lên cơ thể người con gái.

Toàn thân Cố Manh Manh đều căng thẳng.

Ề ề Cô thấp thỏm lo âu mở tròn to đôi mắt, cứ thế mà ngơ ngác nhìn anh, gương mặt nhỏ bé như một món đồ sứ trắng nõn nà, nét mặt khổ sở đáng yêu, thật khiến người khác muốn phải hung hãn mà cưng nựng.

“Đừng sợ.”

Lục Tư Thần cười ôn nhu, trong đôi mắt đang trợn tròn của người con gái, từ từ cúi thấp đầu xuống.

“Uml”

Cố Manh Manh nheo mắt lại.

Môi cô đã bị khóa lại rồi, nụ hôn mùi mẫn tràn đầy.

So với những lần trước, lần này Lục Tư Thần rõ ràng ôn nhu hơn rất nhiều, anh ta ngậm lấy môi cô, chậm rãi thong thả nhấm nháp vị ngọt mỹ của người con gái đang hoảng sợ như một con thú nhỏ vậy, khiến người khác cuống luyến quên cả chống cự.

Thế nhưng, đây chỉ mới hôn một chút, mà tựa như là sự hứng thú đã đã kéo dài một tiếng rồi.

Bàn tay to lớn của Lục Tư Thần, lặng lẽ theo vạt áo của người con gái luồn vào trong…

Toàn thân Cố Manh Manh cứng đờ, sau một khắc, cô bỗng dưng bắt đầu giãy dụa, viền mắt mau chóng phiếm hồng.

Lục Tư Thần giương tay ấn chặt nàng.

Anh ta dần buông lỏng ra một chút, cuống họng khàn khàn nói: “Không hề làm gì hết, đừng sợ, nghe lời.”

Tiếng cuối cùng vừa dút, anh ta lại đè cả người lên.

Cố Manh Manh bị hôn đến mơ mơ màng màng, đến cả não bộ cũng sắp thiếu cả oxy, Lục Tư Thần mới thỏa mãn buông thả CÔ ra.

‘EU:..7 Cố Manh Manh được tự do, nhưng lúc này lại thở dốc từng cơn từng cơn.

Lục Tư Thần trông diện mạo với khuôn mặt đỏ bừng của cô, không nén được đưa tay lên xoa xoa cái đầu nhỏ xinh xắn.

Anh chậm rãi nói: “Cô gái ngoan.”

Cô Manh Manh che lấy hai gò má bừng nóng lên, dùng anh mắt vừa xót thương vừa uất ức nhìn anh.