Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 154: Cầu xin 1



Mấy ngày sau, Cố Manh Manh rất bất ngờ nhận được điện thoại của Khương Diễm, đối phương nói muốn mời cô ăn cơm trưa, địa điểm hình như cũng không xa, ngay tại một cửa hàng nhỏ gần trường học.

Cố Manh Manh không thẻ từ chối, chỉ có thể đồng ý.

Vào buổi trưa, sau khi chuông lớp reo, cô cất sách giáo khoa của mình và sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.

Andre lên tiếng kêu gọi cô: “Bạn cùng lớp Cố Manh Manh| “

Cố Manh Manh đứng lại, quay đầu lại nhìn anh: “Có việc gì không? “

“Hôm nay ăn trưa cậu muốn ăn gì?” Andre hỏi: “Nếu không có ý định gì, tớ sẽ mời cậu ăn bún cay?”

Cố Manh Manh nghe vậy, lắc đầu nói: “Không được, tớ đã hẹn với người khác rồi.”

Andre rất ngạc nhiên.

“Cậu đã hẹn với người khác rồi?”

“Đúng vậy.”

Cố Manh Manh gật đầu.

Andre dường như thất vọng, mỉm cười và nói, “Được rồi, chúng ta sẽ hẹn lại lần sau.”

“Được được!”

Cố Manh Manh gật đầu, xoay người tiếp tục đi ra ngoài.

Lúc đến quán ăn, Khương Diễm đã ngồi ở chỗ chờ đợi.

Cố Manh Manh thấy anh, vội vàng lên tiếng: “Anh Diễm, thật xin lỗi, giáo viên của em đã kéo dài giờ học, cho nên hơi muộn, anh đợi rất lâu rồi sao? “

Khương Diễm lắc đầu, cười cười nói: “Không sao, anh cũng vừa mới tới không bao lâu. Anh nói tiếp: “Đừng đứng đó, hãy đến đây ngồi đi!”

“Được!”

Cố Manh Manh đi tới, tự mình kéo ghế ra ngồi xuống.

“Muốn ăn cái gì thì tự kêu đi.”

Khương Diễm vừa nói vừa đưa thực đơn cho cô.

“Cám ơn.”

Cố Manh Manh rất lễ phép dùng hai tay đón lấy.

Khương Diễm không nói gì, âm thầm quan sát cô.

Không thể không thừa nhận chính là cô gái này từ sau khi gả vào Lục gia, hình như càng ngày càng xinh đẹp.

“Này, anh Diễm, anh không gọi món sao?”

Đúng lúc này, giọng nói của Có Manh Manh lại truyền đến.

Khương Diễm lấy lại tinh thần, thản nhiên nhếch môi nói: “Anh ăn cái gì cũng được, em gọi đi. ” Vừa nói xong, anh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ rồi nói: “Cho tôi gọi món. “

“Dạ được.”

Người phục vụ đáp, kinh cần đứng bên cạnh chờ đợi.

Cố Manh Manh cúi đầu, cũng không nghĩ nhiều, vội vàng theo thực đơn đọc ra một chuỗi tên món ăn.

Cuối cùng, nghe người phục vụ hỏi: “Thưa bà, bà đã gọi tổng cộng sáu món ăn, trong đó có hai món lạnh, chắc chắn không thay đổi không ạ?”

“Hả?”

Cố Manh Manh khẽ ngần ra: “Cái gì? “

Khương Diễm đúng lúc nói: “Lại một món trái cây và salad. “

“Được rồi.”

Nhân viên phục vụ gật gật đầu, lui xuống.

Cố Manh Manh đỏ mặt, còn đang vì chuyện vừa rồi mà bối rồi.

“Có phải em đã gọi hơi nhiều không?”

1 Cô nhỏ giọng hỏi Khương Diễm.

Khương Diễm trần an cô: “Không sao đâu. “

Cố Manh Manh bĩu môi, nghĩ mình sao lại vội vàng như vậy?

Tất nhiên ngay cả gọi món ăn mà cũng phạm sai lầm, thật sự rất mất mặt nha!

Vừa nghĩ tới đây, giọng nói Khương Diễm truyền đến: “Manh Manh, lần này anh hẹn em ra ngoài, là bởi vì có chuyện muốn nhờ em giúp…”

“Chuyện gì vậy?”

Cố Manh Manh nghỉ hoặc nhìn Khương Diễm.

Khương Diễm rót cho cô một tách trà lúa mạch, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên, giúp đỡ là chuyện thứ yếu, chủ yếu là bởi vì lâu rồi không gặp em, cho nên muốn mời em ăn một bữa cơm. “

Cố Manh Manh cong môi: “Cảm ơn anh đã nhớ. “

Khương Diễm đặt tách trà trước mặt cô: “Uống trà đi. “

“Được được!”

Cố Manh Manh gật đầu, hai tay cầm chén trà uống một ngụm.

Cuối cùng, nghe cô than thở: “Trong tất cả các loại trà, em thích nhất là trà lúa mạch.”

“Phải không?” ” Chúc cả nhà vui khỏe!

Khương Diễm nghe vậy, thuận miệng hỏi: “Vậy Lục tiên sinh thì sao?”

Cố Manh Manh suy nghĩ một chút, trả lời: “Anh ấy cũng thích uống trà, nhưng không thích uống trà lúa mạch, lần trước em và anh ấy đi ăn thịt nướng, bởi vì em nói em thích trà lúa mạch, anh ấy liền xem thường em suốt bữa ăn, nói rằng em không biết cách tận hưởng cuộc sống! Nói đến đây một hồi, cô hình như có chút phẫn nộ, không khỏi nắm chặt tay: “Hừ! Dám nói rằng em không tận hưởng cuộc sống, chẳng lẽ uống trà là biết tận hưởng cuộc sống? Logic gì kỳ lạ vậy! “

Sau khi nghe xong, Khương Diễm liền nói: “Anh cảm thấy trà lúa mạch rất tốt.”

“Được rồi, em chỉ nói vậy thôi, cho dù anh ấy không thích trà lúa mạch, nhưng cũng không thể cản trở người khác thích trà lúa mạch nha, dù sao em cũng rất thích.” Cố Manh Manh sau khi nói xong đoạn này, cúi đầu uống thêm một ngụm trà lúa mạch, hai mắt cười tủm tỉm.

Khương Diễm cũng uống một ngụm, vẻ mặt thản nhiên.

Anh im lặng một lúc trước khi nói: “Manh Manh, những gì anh nói tiếp theo, có thể làm cho em có một chút buồn, nhưng anh tin em là một cô gái mạnh mẽ, phải không?”

Động tác uống trà của Cố Manh Manh liền dừng lại.

Cô chậm rãi ngắng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn Khương Diêm: “Sao vậy? “

Khương Diễm rũ mắt, ngón tay sờ dọc theo cốc, chậm rãi nói: “Về bệnh của cha em…”

“Cha bị sao vậy?”

Cố Manh Manh đột nhiên đứng dậy từ chỗ ngồi của mình.

Khương Diễm vội vàng trấn an cô: “Em yên tâm, bây giờ cũng không có gì đáng ngại, em ngồi xuống trước, nghe anh nói xong, được không? “ . đam mỹ hài

Cố Manh Manh lại ngồi xuống.

Nhưng ngồi một lúc cô cảm thấy, căn bản không cách nào bình tĩnh lại.

Cô nhìn chằm chằm Khương Diễm, liên tục nói: “Anh Diễm, anh mau nói đi, rốt cuộc cha bị sao vậy?”

Khương Diễm thở dài một hơi, ra vẻ thương cảm lắc đầu nói: “Bệnh của cha em là bởi vì ngày đêm vất vả chồng chất mà thành, em cũng biết, cha vì chuyện của công ty, hình như mỗi ngày đều ở bên ngoài bôn ba, cho tới bây giờ đều không có lúc nghỉ ngơi. Thậm chí không phải là cường điệu mà nói rằng công ty này là cuộc sống của ông! Mấy năm gần đây, khi sự cạnh tranh giữa mỗi công ty càng ngày càng khốc liệt, ông ấy thậm chí liên tục mấy ngày không về nhà đều là chuyện bình thường, công ty chính là nhà thứ hai của ông…”

“Anh Diễm, anh nói chuyện chính đi, những thứ này em đều biết!”

Cố Manh Manh lo lắng nói.

Khương Diễm nhìn cô một cái, tiếp tục nói: “Gần đây công ty đã xảy ra một chút vấn đề. “

“Cái gì?”

Cố Manh Manh kinh hãi.

Cô hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Khương Diễm trầm mặc một lát, sau đó mới nói: “Trong công ty xuất hiện gián điệp, bộ phận nghiên cứu và phát triển sắp ra mắt sản phẩm mới chủ chốt… Bị người ta ăn cắp bản quyền!”

“Hải”

Cố Manh Manh giật mình: Cô mở miệng, biểu hiện rất sốc: “Làm sao có thể?” Anh không gọi cảnh sát sao? “

“Chúng ta căn bản không có chứng cứ, nếu tùy tiện báo cảnh sát, hoặc là thông báo cho báo chí, đối phương có thể dựa vào việc này, nói chúng ta phỉ báng bọn họ, chuyện này một khi truyền ra, đối với thanh danh của công ty là đả kích rất lớn!”

Khương Diễm nói: “Và điều quan trọng nhất là, kể từ bây giờ tới lúc công ty công bố thông báo ra mắt sản phẩm mới, chỉ có hai ngày ngắn ngủi, trong khoảng thời gian này, nếu chúng ta không thể đưa ra sản phẩm mới, không chỉ là cho các phương tiện truyền thông, mà còn cho người tiêu dùng, chúng ta không thể có lời giải thích.” Bây giờ, uy tín của công ty đang bị đe dọal Cố Manh Manh ôm ngực, không cách nào tin chuyện này.

Nếu công ty phá sản, cha nhất định sẽ không chấp nhận được, bây giờ ông vốn bị bệnh, một khi bị đả kích như vậy, hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi!

Nghĩ đến đây, cô không thể không hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?” “

Khương Diễm rũ mắt xuống, che giấu sự khôn kheo đang lóe lên.

Anh ấy giả vờ chần chờ nói: “Cái này, nếu tập đoàn Hoàn Vũ nguyện ý đưa tay giúp đỡ, chúng ta có lẽ sẽ vượt qua khó khăn…”