Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 169: Có thai? 5



Tô Mẫn Mẫn ở bên ngoài đợi khoảng năm phút, rất nhanh nghe thấy giọng nói của Cố Manh Manh truyền ra từ bên trong.

” Tô Mẫn Mẫn, tớ làm được rồi…”

“Được rồi?”

Tô Mẫn Mẫn ngắn ra, lúc phản ứng lại, vội vàng đầy cửa ra.

Trong phòng tắm, Cố Manh Manh cầm que thử thai, vẻ mặt ngơ ngác.

Tô Mẫn Mẫn tháy thế, vội vàng đi tới, vừa hỏi: “Thế nào rồi? “

Cố Manh Manh quay đầu nhìn về phía cô, bĩu môi: “Một vạch có nghĩa là gì? “

Tô Mẫn Mẫn nhíu mày: “Một vạch? “

“Ừm!”

Cố Manh Manh gật đầu.

Cuối cùng, cô lại đưa que thử thai đến trước mặt Tô Mẫn Mẫn, tiếp tục nói: “Cậu thấy đấy! “

Tô Mẫn Mẫn nhìn, không biết nên khóc hay cười.

“Thì ra là trễ kinh!”

Cô nói như vậy.

, Cố Manh Manh nghe vậy, không khỏi mở to hai mắt.

“Tớ không có thai?”

“Đúng vậy!”

Tô Mẫn Mẫn gật đầu, giải thích: “Nếu trên đó là hai vạch, vậy là cậu mới đang mang thai!” Ngược lại, nếu đó là một vạch, đó là không có thail “

“Cậu có chắc không?”

Cố Manh Manh có chút không tin tưởng nhíu mày.

Tô Mẫn Mẫn đầy ‘Trời’ một tiếng, nói: “Đương nhiên, sao cậu có thể không tin tớ? “

PUNTH) Cố Manh Manh phồng má lên.

Tô Mẫn Mẫn tiếp tục nói: “Vậy thì cậu chờ một chút! “

Nói xong, xoay người liền đi ra ngoài.

“Cậu đi đâu vậy?”

Cố Manh Manh truy hỏi.

Tô Mẫn Mẫn không trả lời, vài giây sau, cô cầm tờ hướng dẫn trở lại.

“Cậu xem, trên này có nói rõ! Cô chỉ vào phần giải thích trong hướng dẫn và tiếp tục: “Nếu cậu không tin tớ, cậu có thể đọc hướng dẫn sử dụng!”

“Đưa nó cho tớ!”

Cố Manh Manh vươn tay ra.

Tô Mẫn Mẫn đem hướng dẫn sử dụng đưa cho cô, một bên bắt đắc dĩ nói: “Cậu thật sự không tin tớ sao? “

Cố Manh Manh vừa cúi đầu đọc hướng dẫn, vừa trả lời: “Không phải tớ không tin cậu, chỉ sợ cậu nhớ lầm! “

Tô Mẫn Mẫn: “…”

Nó không phải là vậy sao?

” Tô Mẫn Mẫn…”

Lúc này, giọng nói của Cố Manh Manh lại truyền đến.

Tô Mẫn Mẫn lấy lại tinh thần, nhìn về phía cô nói: “Tớ ở đây, có chuyện gì vậy?”

Cố Manh Manh tiếp tục nói: “Cậu nói xem que thử thai này có phải là có vấn về không, nếu tớ không mang thai, vậy tại sao vẫn chưa thấy bà dì tới? “

VÀ Tô Mân Mẫn suy nghĩ.

Cô suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Manh Manh à, cậu có chắc chắn rằng cậu đã không nhớ sai ngày mà bà dì tới?” Hay cậu đã ăn một vài loại đồ mát, vì vậy nó đã làm cậu tới tháng trễ?

Này, đúng rồi, hình như cậu chưa bao giờ nói với tớ, bà dì của cậu rốt cuộc đã tới trễ mấy ngày? “

Cố Manh Manh vươn hai ngón tay ra.

Tô Mẫn Mẫn trừng to hai mắt, kinh ngạc nói: “Trễ hai ngày? Chị đâu à, cậu đang chơi tớ à?”

Cố Manh Manh lắc đầu, trả lời: “Không, bà dì của tớ đã gần hai tuần không đến! “

Tô Mẫn Mẫn hít một hơi khí lạnh.

“Vậy thật đúng là có chút vấn đề…”

“Tớ phải làm gì?”

Cố Manh Manh nhăn mặt.

Tô Mẫn Mẫn thở dài, trả lời: “Đề nghị của tớ là tớ cảm thấy cậu vẫn nên đem chuyện này nói cho anh hai đi. “

Cố Manh Manh: “…”

Tô Mẫn Mẫn nhìn cô, tiếp tục nói: “Kỳ thật tớ có một chút suy nghĩ không rõ, vì sao cậu không dám nói chuyện này cho anh hai nghe? “

Cố Manh Manh cắn môi.

Cô do dự một lúc lâu, mới mới cúi đầu nói ra một câu.

“Cậu nói gì vậy?”

Tô Mẫn Mẫn không nghe rõ ràng liền đến gần cô.

Cố Manh Manh lại lặp lại một lần nữa: “Tớ sợ… Tớ, tớ hiện tại không muốn sinh con…”

Tô Mẫn Mẫn nghe xong câu này, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời.

Thật ra, cô cũng có thể hiểu được tâm tình của Cố Manh Manh, cô mới bao nhiêu tuổi, mình cũng chính là một đứa trẻ, làm sao có thể sinh con?

Nhưng…

“Cậu cũng không thể gạt anh hai…” Tô Mẫn Mẫn nói: “Hiện tại chỉ có anh hai mới có thể cho cậu ý kiến, hơn nữa, anh ấy là chồng cậu, bát kể là về tình hay là về lý, cậu đều nên nói cho anh ấy biết…”

“Nếu anh ấy bảo tớ sinh con thì làm sao bây giờ?”

Cố Manh Manh nắm lấy ngón tay.

Tô Mẫn Mẫn nhíu mày: “Á, chắc không như vậy đâu…”

Cố Manh Manh nhìn cô một cái, lại nói: “Vậy nếu như không sinh con mà nói, có phải tớ phải đi phá thai hay không? “

Tô Mẫn Mẫn rát rối rắm.

“Tớ không biết nữa, tớ chưa từng mang thai…”

“Tớ thật sự rất sợ hãi…”

Cố Manh Manh cúi đầu.

Tô Mẫn Mẫn vỗ vỗ vai cô, an ủi: “Đừng sợ, anh hai rất lợi hại, cậu phải tin anh ấy! “

Cố Manh Manh gật đầu: “Được rồi…”

Tô Mẫn Mẫn chớp chớp mắt, nói: “Cậu có nghĩ được không? “

Cố Manh Manh tiếp tục gật đầu: “Ừm, nghĩ kỹ rồi! “

Tô Mẫn Mẫn nhíu mày, hỏi: “Vậy tốt nhất là nên nói cho anh hai? “

Cố Manh Manh ngẳng đầu nhìn cô một cái, nói: “Ừm, bây giờ chỉ có thể như vậy. “

Tô Mẫn Mẫn thở phào nhẹ nhõm.

Vào ban đêm, trên giường lớn.

Cô Manh Manh năm nghiêng, hai mắt vẫn nhìn chăm chăm bóng đêm ngoài cửa sổ.

Một lát sau, tiếng nước trong phòng tắm ngưng lại, Lục Tư Thần quần khăn tắm từ bên trong đi ra.

Cố Manh Manh quay đầu nhìn về phía anh.

Lục Tư Thần nhíu mày: “Còn chưa ngủ sao? “

Có Manh Manh gật đầu: “Ừm, đang chờ anh…”

Lục Tư Thần không khỏi bật cười: “Chờ tôi làm cái gì? “

Nói xong, anh trực tiếp kéo khăn tắm trên người ra, lộ ra toàn bộ thân thể hoàn mỹ.

Cố Manh Manh bắt giác cố ý không nhìn thấy, ngước lên nhìn chằm chằm vào trần nhà, không dám nhìn.

Một lúc lâu sau, người đàn ông đã nằm lên.

“Bảo bối…”

Lục Tư Thần gọi cô, giọng nói trầm ấm gợi cảm.

Cố Manh Manh vừa quay đầu, cả người liền bị anh kéo qua.

Lồng ngực Lục Tư Thần rất nóng, giống như lửa đốt.

Nụ hôn của anh đặt xuống trán cô, sau đó từng chút từng chút từng chút xuống, má, mũi, cuối cùng là môi.

h Cố Manh Manh hơi giãy dụa, muôn mở miệng nói chuyện, lại cho nam nhân cơ hội chui vào.

“Ô ô ô” miệng của cô phát ra vài âm thanh mơ hò, hai bàn tay nhỏ bé chống lên lồng ngực anh, giãy dụa muốn đẩy anh ra, nhưng đối mặt với thân hình nam nhân nặng như núi lớn, căn bản là không cách nào di chuyển chút nào.

Cho đến khi nguy hiểm cuối cùng đến, áo ngủ trên người cô bị lột xuống…

“Tôi đang mang thai!”

Cố Manh Manh bỗng nhiên liều lĩnh hô to lên tiếng.

Trong chốc lát, toàn bộ phòng ngủ im lặng.

Lục Tư Thần xoay người rời khỏi người Cố Manh Manh, vẻ mặt rất bắt ngờ nhìn cô: “Cô nói cái gì vậy? “

Cố Manh Manh đỏ mắt, vẻ mặt u uất lại đáng thương nhìn anh.

Lục Tư Thần gỡ tóc dính vào hai má cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngoan, bảo bối, đem lời vừa rồi của cô nói lại lần nữa! “

Cố Manh Manh cắn môi, giọng nói mơ hồ: “Anh,anh rõ ràng nghe thấy…”

Lục Tư Thần ôm mặt cô, cúi đầu cười: “Cô đang đùa à? “