Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 196: Dịu dàng 5



Trong văn phòng, Lục Tư Thần đang dùng máy tính, sau khi thấy Cố Manh Manh tiến vào, liền nhìn về phía cô, cười cười nói: “Hôm nay không vui sao? “

Cố Manh Manh bắt ngờ.

“Hả?”

Cô hoàn toàn không ngờ Lục Tư Thần lại nói như vậy, cho nên rất bắt ngờ, thậm chí là có chút phản ứng không kịp.

Lúc này, Lục Tư Thần tiếp tục nói: “Tôi còn chưa gọi điện thoại cho cô mà, sao cô lại tới đây? “

Cố Manh Manh hừ lạnh: “Tại sao, anh không hoan nghênh tôi sao? “

Lục Tư Thần bật cười.

“Làm sao mà tôi có thể không chào đón cô?” Anh lắc đầu bát lực: “Thôi nào, cô bé, đến đây và nói với tôi, hôm nay coo và bạn bè đã đi đến những đâu để chơi?”

“Thật ra chúng tôi cũng không đi đâu…”

Cố Manh Manh vừa nói, vừa chậm rãi đi về phía anh.

Lục Tư Thần nhíu mày: “Không đi chơi? “

“Không có.”

Cố Manh Manh lắc đầu.

Cô cố tình bày ra một bộ dáng chán nản, dựa theo dòng chữ suy nghĩ trước đó mà nói: “Lúc cô ấy hẹn tôi đi ra ngoài, tôi còn tưởng là muốn đi đâu chơi, kết quả chờ tôi tới, người kia lại coi tôi là thùng rác tình cảm, kể hết chuyện trong nhà cô ấy, thật sự rất phiền muộn, hơn nữa luôn hỏi tôi phải làm gì bây giờ, cái kia nên làm sao bây giờ… Lục Tư Thần, anh nói tôi cũng không phải là có vấn tâm lý, nào biết những chuyện lộn xộn này! “

Lục Tư Thần đưa tay kéo cô vào trong ngực, vừa gật đầu nói: “Ừm, có lý, sau này đừng đề ý đến người kia. “

Cố Manh Manh nghiêng đầu, nhìn gương mặt đẹp trai trước mặt.

Cô mở miệng nói: “Lục Tư Thần, chẳng lẽ anh không muốn biết người kia đã nói gì với tôi sao? “

Phản ứng của Lục Tư Thần rất vô cảm.

Anh nói: “Cô vừa mới nói rồi mà.”

“Hả?”

Cố Manh Manh kinh ngạc.

Đầu tiên cô nhớ lại, sau đó lắc đầu và nói, “Không, tôi đã nói gì đâu.” Tiếp đó, cô lại cười hì hì nhìn người đàn ông, tiếp tục nói: “Anh hù dọa tôi hả?” Được rồi, nếu anh đã nói vậy thì, người bạn kia đã nói gì với tôi? “

“Đơn giản chỉ là chuyện bình thường nhỏ nhặt.” Lục Tư Thần trả lời: “Có liên quan đến cha mẹ cô ấy, hoặc là anh chị em, bạn bè và gia đình. “

Cố Manh Manh làm ra vẻ suy sụp.

“Anh thật thông minh đó, tôi cảm thấy cái gì cũng không giấu được anh đây?”

“Cô biết vậy là tốt.”

Lục Tư Thần trả lời một câu.

Anh có lẽ chỉ là vô tình nói, nhưng lời này rơi vào lỗ tai Cố Manh Manh, cũng làm cho cô không khỏi có chút kinh hồn bạt vía.

Bởi vì, cô ấy đang nói dối.

“Manh Manh, sao không nói chuyện?”

Đúng lúc này, giọng của Lục Tư Thần truyền đến.

Cố Manh Manh ngắẳng đầu lên, có vài phần bối rồi.

“À, không có gì…”

Cô lắc đầu, chỉ dám nhìn thoáng qua Lục Tư Thần, lúc này liền quay mặt đi.

Lục Tư Thần phát hiện manh mối.

“Manh Manh?”

Anh đưa tay qua mặt cô gái, nhìn chằm chằm vào cô: “Cô có gì muốn nói với tôi không?” “

Đúng là thật thông minh.

Cái này như một màn kiểm tra bản lĩnh của con người vậy, cái bản lĩnh đã từng được tôi luyện qua.

Cố Manh Manh kiềm chế trái tim đập điên cuồng, giả vờ bình tĩnh trả lời: “Tôi, tôi chỉ cảm thấy cuộc đời của người bạn kia rất đáng thương. “

Lục Tư Thần nhíu mày.

“Cuộc đời?”

“Đúng vậy!”

Cố Manh Manh gật đầu, thuận miệng nói: “Cuộc đời của bạn tôi cũng giống như tôi, khi còn bé chúng tôi đều là chưa một lần nhìn thấy mẹ.

“Manh Manh!”

Lục Tư Thần nghe đến đây, lúc này lớn tiếng cắt ngang cô.

“Sau này không được nói như vậy về bản thân, biết không?”

Anh nghiêm túc nói: “Bây giờ cô là vợ của Lục Tư Thần rồi, đã không còn quan hệ gì với Cố gia, cho nên chuyện trong quá khứ cũng không được nhắc tới nữa! “

Cố Manh Manh bĩu môi, đáp: “Tôi lại không cảm thấy có gì không thể nói, cái này không phải là chuyện quan trọng, bạn của tôi so với tôi còn thảm hơn tôi, cô ấy từ sau khi sinh ra đã bị kẻ xấu bắt đi, sau đó họ lại đưa cô ấy đi một nơi rất xa xôi, cho đến nhiều năm sau, cha cô ấy mới đưa cô ấy trở về…

Nhưng khi cô trở về nhà của mình, cô phát hiện ra rằng cha cô đã kết hôn với một người vợ xinh đẹp như hoa, và sau đó người vợ xinh đẹp đó đã trở thành mẹ kế của cô. Lúc ở bên ngoài, mẹ kế kia rất quan tâm cô ấy, luôn hỏi han, nhưng một khi không có ai, mẹ kế sẽ đối xử với cô ấy cực kì tàn độc! Lục Tư Thần, anh nói xem, người bạn kia của tôi nên làm sao bây giờ? “

Lục Tư Thần trả lời: “Cô ấy có thể lựa chọn rời đi. “

“Không thể.”

Cố Manh Manh lắc đầu.

Cô suy nghĩ và trả lời: “Người bạn của tôi vẫn còn đi học, nếu cô ấy bỏ đi, việc học tập phải giải quyết như thế nào?” Anh cũng biết rằng xã hội bây giờ, làm gì cũng cần có bằng cấp, nếu cô ấy không thể hoàn thành việc học của mình, sau đó làm sao cô ấy có thể sống được? “

Lục Tư Thần gật đầu, nói: “Vậy chờ sau khi hoàn thành việc học xong mới rời đi! “

Cố Manh Manh hơi suy sụp.

Cô vô cùng chán nản: “Anh chỉ nói cho có lệ thôi, hoàn toàn không có chút thành ý nào!”

Lục Tư Thần cảm thấy vô tội: “Có không? Tôi chỉ nói sự thật. “

Cố Manh Manh lắc đầu: “Rõ ràng anh đang trả lời cho có lệ với tôi mà, tôi bảo anh giúp tôi nghĩ cách, kết quả anh lật qua lật lại chính là khuyên cô ấy bỏ đi, nếu nói đi là đi thì người bạn kia của tôi đầu phải đau đầu như vậy! “

Lục Tư Thần bật cười.

Anh nói: “Xét cho cùng, người bạn kia của cô chỉ là không thể chịu đựng được khổ cực, nếu cô ấy thực sự muốn rời đi, thì không có vấn đề gì có thể ngăn cản cô ấy cả.” Ví dụ, những gì cô nói về các vấn đề học tập bằng cấp, đất nước không chỉ có các trường đại học ở đây, bên ngoài có vô số các trường đại học, miễn là bạn của cô sống khổ một chút, chịu cay đắng một chút, cô ấy hoàn toàn có thể ở bên ngoài vừa học vừa làm! “

Cố Manh Manh rơi vào trầm tư.

Lục Tư Thần nâng mặt cô lên, khẽ hôn môi cô.

Anh mỉm cười nhẹ nhàng: “Cả ngày nay không gặp, cô có nhớ tôi không?”

UIT ï Cố Manh Manh phồng má, đôi mắt to tròn ngước nhìn anh.

“Hả?”

Lục Tư Thần còn chờ câu trả lời của cô.

Cố Manh Manh lắc đầu.

Lục Tư Thần nheo mắt: “Nói chuyện đi! “

Cố Manh Manh giơ tay ôm lấy cỗ anh, cười cười nói: “Anh nói trước, anh có nhớ tôi không?”

Lục Tư Thần lầm bằầm: “Lá gan của cô nay cũng lớn quá rồi, còn dám hỏi ngược lại! “

“Nói đi…”

Cố Manh Manh xoay quanh trong lòng anh làm nững.

Lục Tư Thần nhíu mày.

“ Đừng nhúc nhích!”

Anh bỗng dưng lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc.

Cố Manh Manh sợ tới mức ngắn ra.

Sau đó, cô nhận thấy sự khác biệt.

“Anh làm sao…”

Cô theo bản năng cúi đầu nhìn.

Lục Tư Thần lại nắm lấy cằm của cô, cười gian xảo hôn lên môi cô, giọng nói trầm trầm như trêu chọc người khác.

“Tôi bảo cô đừng làm loạn, có phải muốn tôi ở đây thèm muốn cô không?”

Một câu nói đơn giản, lúc này lại khiếp sợ tới mức Cố Manh Manh không dám làm loạn nữa.

Cô cứng ngắc thân thể, tùy ý Lục Tư Thần ngang nhiên hôn cô, khuôn mặt nhỏ bé liền đỏ rực, muốn khóc không ra nước mắt: “Bây giờ là ban ngày đó, Lục Tư Thần, anh tha cho tôi đi…”