Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 298: Bỏ Trốn 3



Ngày hôm sau, Lục Tiểu Tứ đích thân tới cửa.

Sau khi vào nhà, anh rất kinh ngạc vì không thấy cố Manh Manh và Tô Mẩn Mần đâu, không khỏi hỏi quản gia: "Mần Mẩn và chị dâu đâu?"

Quản gia đáp: "Đang chơi game trên lầu."

"Chơi game?"

Lục Tiểu Tứ nhíu mày.

Quản gia suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Đúng vậy. Hình như trò Gang up gì đó.”

Lục Tiểu Tứ sắc mặt hơi trầm xuống: "Hai người họ chơi bao lâu rồi?"

Quản gia không dám che giấu, thành thật trả lời: "Từ lúc ăn sáng xong tới giờ."

Bây giờ, Lục Tiểu Tứ có chút không vui.

Anh không bận tâm đến quản gia, đi thẳng lên lầu hai. Vừa mở cửa thư

phòng ra, liền nghe thấy Tô Mần Mần gào lên: "Đệt, chúng ta là một team đấy. Cố Manh Manh cậu chạy cái gì chứ? Chết tiệt, chết tiệt. Tớ chết rồi. Ah ah ah, tớ bị cậu hại chết rồi!”

Cố Manh Manh khóc không ra nước mắt: "Tôi hết máu rồi..."

Tô Mẩn Mẩn bực mình muốn đập bàn phím: "Cậu rốt cuộc bị sao vậy? Tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, hết máu thì trở về bổ sung máu. Sao cứ ở mãi trên đó vậy? Cậu nhìn đi, mấy lần chúng ta chơi team thì đều vi cậu mà thua. Cậu là pháp sư đấy. Cậu chạy ròi thì bọn tớ phải làm

sao?

"Tớ không cố ý..."

Cố Manh Manh rất uỷ khuất.

Tô Mần Mẩn quay lại nhìn cô, nhưng lại ngạc nhiên khi thấy Lục Tiểu Tứ đang đứng ở cửa.

Cô chau mày, tháo tai nghe.

"Anh đến từ khi nào thế?"

Cô ấy nói.

Lục Tiểu Tứ lạnh lùng nói: "Hai người

chơi game bao lâu?

Tô Mẩn Mần im lặng.

Lục Tiểu Tứ nói tiếp: "Tô Mần Mần, đi ra đây, anh có chuyện muốn nói với em!"

Tuy nhiên, Tô Mần Mần không làm theo.

Cô lại đeo tai nghe vào, thái độ ngạo mạn: "Chờ đã, tôi chơi xong ván đã!"

Lục Tiều Tứ gần như lập tức tức giận.

Anh sải bước về phía Tô Mần Mần, trực tiếp tháo tai nghe của cô xuống.

"Anh làm cái gì thế!"

Tô Mần Mẩn bật dậy.

Lục Tiểu Tứ mặt vô cảm: "Đi ra với anh!"

Tô Mần Mần hai mắt đỏ hoe, bực bội nhìn anh.

Lục Tiểu Tứ không nhìn cô, xoay người đi ra khỏi thư phòng.

Lúc này, cố Manh Manh cũng đã tháo tai nghe xuống.

Cô lo lắng nhìn Tô Mẩn Mần, nói: "Mần Mần, cậu không sao chứ?"

Tô Mần Mẩn khóe miệng giật giật, lắc đầu nói: "Không sao, cậu cứ chơi tiếp đi!"

Nói rồi bước đi ra ngoài. "Mẩn Mần..."

Cố Manh Manh gọi cô ấy.

Tô Mần Mần không quay đầu lại, chỉ xua xua tay, đi ra khỏi phòng.

Lúc này, ở hành lang bên ngoài.

Lục Tiểu Tứ đứng ngược sáng, bóng đen che khuất phần lớn khuôn mặt anh. Khiến người ta cản bản nhìn không ra vẻ mặt của anh lúc này.

"Có chuyện gì?"

Tô Mẩn Mẩn lên tiếng trước.

Lục Tiểu Tứ cười lạnh: “Em ngày hôm qua đã đi đâu?"

Tô Mần Mần trả lời: "Cùng Manh Manh về nhà cô ấy!"

"Còn gì nữa?"

Lục Tiểu Tứ tiếp tục hỏi.

Tô Mần Mần nghe xong cũng không vội trả lời, đầu óc quay nhanh. Có thể chắc chắn là Lục Tiểu Tứ chắc chắn đã nghe phong phanh gi đó. Nếu không cũng sẽ không tự nhiên hỏi như vậy. Hơn nữa, anh còn trùng hợp xuất hiện trong khách sạn vào đêm qua!

Nghĩ đến đây, cô trả lời: "Hôm qua chúng tôi đã đi bar!"

"Nói tiếp!"

Lục Tiểu Tứ nhìn cô chằm chằm.

Cố Manh Manh tỏ ra thiếu kiên nhẫn, trả lời: "Anh nghĩ chúng tôi đến bar còn có thể làm gì? Manh Manh không thể uống rượu. Chúng tôi chỉ gặp mấy người bạn. Sau đó liền về nhà. Sau đó nữa thì, không có sau đó nữa. Lục Tiểu Tứ, anh rốt cuộc muốn nói gì?”

'Gặp bạn?

Lục Tiểu Tứ cười lạnh: “Không chỉ có như vậy thôi nhỉ, Tô Mẩn Mẩn!"

Tô Mẩn Mẩn nói: "Bằng không thì sao? Hôm nay anh rốt cuộc là có ý gì? Muốn cãi nhau?"

Giọng điệu của Lục Tiểu Tứ đột nhiên trở nên hung dữ: "Em đã đi gặp ai, nói thật!"

Tô Mẩn Man kinh ngạc.

Cô bất giác lùi về phía sau hai bước, kinh ngạc nhìn anh.

Nhưng mà, Lục Tiểu Tứ hiện tại đang tức giận, làm sao có thể quan tâm đến mấy chuyện này? Tiến lên một bước, anh nắm lấy cổ áo Tô Mẫn Mẩn, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hung dữ.

"Nói!

It

Anh thấp giọng gầm lên.

Tô Mẩn Mẫn sắc mặt có chút tái nhựt.

’Tôi, tôi...

Cô lắp bắp mấy cái, nhưng vẫn không nói ra.

Bởi vì trong lòng cô biết rõ, không thể nói về Hạ Hâm. Với tính khí của Lục Tiểu Tứ, nếu anh biết thì sẽ không có kết quả tốt.

"Anh đang làm gì đấy?"

Đúng lúc này, giọng nói của cố Manh Manh đột nhiên vang lên.

Cô chạy tới, cố gắng kéo hai người ra, nói: "Lục Tiểu Tứ, có chuyện gì từ từ nói chứ. Sao anh có thể động tay động chân vậy? Mần Mần cũng không cỏ làm gì sai. Anh làm gì thế, anh...”

"Không làm gì sai?"

Lục Tiểu Tứ quay đầu nhìn cô, lạnh lùng nói: "Chị dâu, cô nói thật đi, tối hôm qua hai người đến quán bar làm

gì?"

Hả?'

cố Manh Manh ngẩn người.

Cô quay qua nhìn phản ứng của Tô Mẩn Mẩn theo bản năng.

Tuy nhiên, Tô Man Mần đang khóc, nước mắt ướt hết cả mặt.

Cố Manh Manh cắn răng nói: "Tôi, chúng tôi đương nhiên là đi uống rượu rồi. Này, anh buông tay ra trước đi. Anh không thấy Mẩn Mẩn khóc sao? Anh làm cô ấy đau rồi!"

Lục Tiểu Tứ lại cười lạnh.

Anh buông tay ra, mặc cho Cô Manh Manh kéo người ra sau lưng bảo vệ.

"Tôi sẽ mách với Lục Tư Thần, nói anh ức hiếp Mần Mần!"

Cố Manh Manh tức giận nói.

Lục Tiểu Tứ không hề bận tâm.

Đôi mắt của anh đen như mực, ánh mắt như thanh kiếm sắc bén nhìn chằm chằm Tô Mẩn Mần.

“Tô Mần Mẩn, em phải biết giới hạn của anh!” Anh lạnh giọng nói, gần

như gằn từng chữ từng chữ: “Đừng tưởng tính khí anh rất tốt. Chuyện lần này nếu em không giải thích rõ cho anh thì không xong đâu!”

Tô Mần Mẩn chỉ không ngừng khóc, toàn thân kịch liệt run rẩy.

Cố Manh Manh hét lên, "Anh làm gì mà hung dữ vậy!”

Lục Tiểu Tứ nhấc tay lên chỉ vào Tô Mần Mẩn, xoay người rời đi.

Sau khi anh rời đi, Tô Mẩn Mần Mẩn đột nhiên ngồi sụp xuống đất.

cố Manh Manh vô cùng lo lắng, vội vàng vươn tay định kéo cô ấy lên khỏi mặt đất, nhưng cô ấy đột nhiên nói: "Anh ta nhất định đã biết hết ròi!”

"Cái gì?"

Cố Manh Manh hơi ngẩn ra.

Tô Mần Mẩn ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn cố Manh Manh, nói: "Lục Tiểu Tứ! Anh ta nhất định đã biết chuyện rồi, nếu không hôm nay sẽ không nói với tớ mấy lời này. Làm sao đây, Manh Manh, tớ sợ quá. Tớ rốt cuộc phải làm sao đây?”

cố Manh Manh vội ôm lấy cô ấy nói: "Đừng sợ, tớ gọi điện cho Lục Tư Thần. Anh ấy là anh trai của Lục Tiểu Tứ, lại là trụ cột của nhà này. Anh ấy nhất định sẽ có cách. Không, ý tớ là, anh ấy nhất định sẽ giúp chúng ta. Anh ấy nhất định sẽ giúp chúng ta!"

Tô Mẩn Mẩn nhắm mắt lại, nước mắt chảy ròng ròng.

Thực ra, trong thâm tâm cô hiểu rõ hơn ai hết rằng trên đời này không ai có thể thực sự giúp được cô.

Lục Tư Thần?

Anh ấy họ Lục, sao có thể giúp cô được?