Giọng điệu của cô rất nghiêm túc: “Lục Tư Thần, sau này anh uống ít cà phê thôi, trong sách nói nó chứa caffeine, còn có những thứ khác nữa, dù sao cũng không tốt cho sức khỏe! “
Lục Tư Thần nghe vậy, hơi giật mình.
Anh nhìn lại cô: “Cô đang quan tâm đến tôi?”
Cố Manh Manh nhăn mũi, gật đầu: “Đúng vậy! “
Lục Tư Thần hừ lạnh: “Lá gan của cô càng ngày càng lớn rồi đói “
Cố Manh Manh nghe xong câu này, cảm thấy rất uất ức: “Tôi quan tâm anh có gì là sai à? “
Lục Tư Thần nở nụ cười, cực kỳ nhạt nhếo, gần như chỉ thoáng qua.
Anh mở miệng: “Tôi chỉ nhớ rằng có một cô bé không muốn về nhà ngày hôm qua!”
Cố Manh Manh khổ sở nhăn nhó khuôn mặt nhỏ bé.
Cô nói: “Tôi đã nhận ra lỗi của tôi, sao anh cứ nhắc lại chuyện đó!”
Lục Tư Thần lật một trang báo, giống như không có chút để ý nói: “Tôi đang nhắc nhở cô, Cố Manh Manh, mọi việc tôi đều nắm được, đứa trẻ nỗi loạn cũng sẽ không được người ta yêu thích! “
Thôi nào, được rồi.
Như vậy xem ra anh là đem hành vi hôm qua của Cố Manh Manh coi là sự nồi loạn của thiếu nữ mới lớn?
Cố Manh Manh không biết nên giải thích thế nào.
Vì vậy, cô khóa chặt miệng của mình, cúi đầu và tiếp tục ăn sáng.
Dần dần, sự im lặng đã được khôi phục trong phòng bếp.
Cho đến khi Cố Manh Manh uống xong sữa đậu nành, cô vừa đứng dậy từ ghé, vừa nói: “Tôi đã ăn xong rồi. “
Lục Tư Thần nhìn cô, gật đầu: “Đi học đi! “
TOƯỢC…”
Cố Manh Manh chuẩn bị rời đi.
Lúc này, câu tiếp theo của Lục Tư Thần lại truyền đến: “Sau này phải về nhà đúng giờ, Cố Manh Manh, nhớ kỹ lời tôi nói hôm quai “
“Biết rồi…”
Cố Manh Manh bĩu môi, vẻ mặt buồn bực đi ra ngoài.
Người giúp việc đang chờ ở cửa, khi nhìn thấy Cố Manh Manh đi ra, vừa đưa túi xách, vừa cười nói: “Tiểu phu nhân, xe đã chuẩn bị xong rồi! “