Tổng Tài Cường Thế Sủng Vợ: Vợ Yêu Hãy Ngoan Ngoãn!

Chương 4: Buổi tối 5 giờ, tôi sẽ đến đón cô



" Đưa bản thỏa thuận cho Diệp tiểu thư xem một lần nữa!" Trong giọng nói của Thịnh Thiếu Sâm vang lên một cổ lãnh ý, phả vào mặt.

" Không cần!"Đối với một người phụ nữ vừa vì gia đình mà mất đi tình yêu như cô, thứ duy nhất trên người đáng để đàn ông tính toán chính là thân thể trẻ trung xinh đẹp này.

Cần gì làm điều dư thừa, uổng phí khiến cho người ta chê cười.Diệp Thư nhận lấy cây bút, viết từng nét, dùng sức ký tên mình lên trên, nét chữ cứng cáp.

" Ngày sinh con là thời điểm ly hôn!" Cho dù không nhìn, Thịnh Thiểu Sâm vẫn muốn cùng cô xác nhận nội dung quan trọng nhất của thỏa thuận.

Diệp Thư từ đáy lòng bật cười. Hôn nhân của nhà quyền thế đều là như vậy.

Điều quan tâm chỉ có gia thế và sinh con.

Đối với người mắc chứng bệnh sợ phụ nữ như Thịnh Thiếu Sâm thì việc sinh ra người thừa kế hiển nhiên là điều quan trọng nhất.

Khi có con nối dõi, tất nhiên là phải ly hôn, sau đó tìm một người môn đăng hộ đối lấy làm vợ.

Diệp Thư làm sao lại không biết điều anh ta lo lắng là cái gì? Sợ cô sau này ham mê tài sản của Thịnh gia, lấy đứa con làm lá chắn không chịu rời đi.

Diệp Thư cười rạng rỡ và nói nhẹ nhàng: " Thịnh tiên sinh yên tâm, tôi không có ý định cùng hôn nhân không có tình yêu dây dưa cả đời!"

" Vậy là tốt!" Thịnh Thiếu Sâm liếc nhìn cô thật sâu một cái, xoay người, đi vào trong xe.

" Diệp tiểu thư, buổi tối 5 giờ, tôi sẽ đến đón cô ở Diệp gia" Quan Cửu bổ sung một câu cũng đi vào trong xe.

Tiếng khởi động của xe Bugatti Veyron màu đen vang lên, khí thải bay ra phả vào mặt Diệp Thư.

Diệp Thư phục hồi tinh thần lại và cảm thấy chua xót trong lòng.Vào ngày hôm sau của bữa tiệc đính hôn, cô đã bán thân cho anh họ của vị hôn phu, được xem như là công cụ sinh con của Thịnh Thiếu Sâm.   @edit:meomeohh

Khi Diệp Thư từ khách sạn trở lại Diệp gia, mẹ kế Ôn Mỹ Lan đang cúi đầu rót nước pha trà cho Cố Tả Thành.

"Tả Thành, cậu và Diệp Thư nhà chúng tôi ở cùng với nhau 10 năm, sao có thể nói đổi cô dâu là đổi liền như thế chứ?"

Diệp Thư nhíu mày, vẻ mặt càng lúc càng lạnh.

Cô nghĩ rằng cô sẽ bị kích động.

Nhưng cô không có. Giờ phút này, cô đang bình tĩnh hơn bao giờ hết.Giống như mặt hồ phẳng lặng.

Cứ như vậy, cô nhìn thẳng vào Cố Tả Thành, lạnh nhạt trong đáy mắt không chút nào che giấu.

Tay của Cố Tả Thành cầm chén trà run rẩy một chút, trà nóng lay động rơi trên mu bàn tay của hắn vài giọt.

Cố Tả Thành nhíu mày, Ôn Mỹ Lan khẩn trương lập tức rút khăn tay ra thay hắn lau khô, lo lắng hỏi: " Như thế nào? Như thế nào? Tả Thành, có bị phỏng không?"

Ánh mắt Diệp Thư có chút giễu cợt.

Từ khi nào cô đã khiến cho Ôn Mỹ Lan làm một chuyện buồn cười như vậy.

Hình như, trong thế giới của cô cũng chỉ có một mình Cố Tả Thành.Không thể chịu đựng được khi nhìn thấy hắn bị thương một chút.

" Thư nhi, em về rồi, anh.....đợi em thật lâu."

" Đúng là thật lâu, mười năm rồi?"

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sắc mặt của Cố Tả Thành đã nhanh chóng trắng bệch và im lặng.

Bàn tay cầm chén trà của hắn siết chặt đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch: " Thư nhi, chuyện đã đến nước này, anh cũng không cần nói nhiều, chỉ sợ cũng không có ích gì..."

" Vậy thì không cần phải nói nữa."

Một câu của Diệp Thư đã chặn họng Cố Tả Thành lại.

Chuyện đến như hiện tại, bọn họ có muốn quay trở lại cũng không được nữa, cần gì phải làm cho chán ghét lẫn nhau?

Diệp Thư không hề nhìn hắn, lập tức đi thẳng lên lầu hai.

" Thư nhi, em cầm lấy những thứ này đi. Chí ít, nó có thể giúp em không cần lo về cơm áo. Xem như.....là một chút bồi thường của anh." Cố Tả Thành nói rất nhỏ, chỉ sợ không thể tan thành mây khói.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!