Tổng Tài Daddy Kiêu Ngạo: Bảo Bối, Mami Đừng Hòng Trốn!

Chương 30: Quan tâm



Cục cảnh sát.

Lúc này Phương Vũ Yên mới chính thức ra mặt. Bên trong phòng lớn được chia làm hai khu, một để lấy lời khai, một để nhân chứng ngồi chờ ở bên ngoài trong khi cảnh sát lấy lời khai.

Lúc này tại phòng lớn này chỉ có Phương Vũ Yên, Hoắc Hạo Nhiên, viên cảnh sát trưởng, và tên béo Đoàn tổng. Những người còn lại của cả hai bên đều được nhân viên cấp dưới của viên cảnh sát trưởng dẫn sang phòng khác điều tra lấy lời khai.

Ba người Hoắc Hạo Nhiên, Phương Vũ Yên và Đoàn Giác lần lượt được viên cảnh sát trưởng lấy lời khai. Phương Vũ Yên được gọi vào lấy lời khai đầu tiên. Hoắc Hạo Nhiên ở bên ngoài dù sốt ruột nhưng cũng thể làm gì hơn, chỉ có thể cố nén lại, ngồi ở ghế chờ Phương Vũ Yên đi ra. Anh cùng với tên Đoàn Giác ngồi chung một băng ghế cách qua lớp kiếng cùng nhìn vào bên trong phòng lấy lời khai.

Đoàn Giác thấy thái độ lo lắng của Hoắc Hạo Nhiên đối với Phương Vũ Yên, hắn lên tiếng khinh thường châm chọc, khuôn mặt của hắn bị đánh vẫn còn bị sưng chưa tan, dù trên đường đã được xử lý qua.

"Chà... chà.." Hoắc Hạo Nhiên, tôi không ngờ cậu cũng chân tình quá nhỉ, nhìn xem, tay bị thương thế kia mà vẫn còn lo cho cô ả kia, làm đàn ông như cậu, không biết thưởng thức nhiều mùi vị thì đúng là thảm.."

Hoắc Hạo Nhiên ngồi cách Đoàn Giác không xa, nên lời nói của hắn ta, anh đương nhiên nghe rất được những lời hắn đã nói. Anh quay đầu qua, đôi mắt sắc lạnh quét qua thân hình béo mập của hắn ta, nhàn nhạt nói: "Vậy thì thế nào, liên quan đến ông?"

Đoàn Giác bị chặn họng, không biết nên nói tiếp thế nào, còn chưa kịp phản ứng thì lại nghe Hoắc Hạo Nhiên nói tiếp, "Ông tốt nhất nên lo cho bản thân ông đi, chuyện ông dám đụng vào người phụ nữ của tôi, vẫn chưa xong đâu."

Nghe Hoắc Hạo Nhiên nói lời kia xong, Đoàn Giác vậy mà trong lòng hơi run, tên Hoắc tổng này nói vậy là có ý gì, định làm gì hắn ta sao? Đoàn Giác nuốt xuống một cái, nói: "Hoắc Hạo Nhiên, ở đây là cục cảnh sát, cậu định làm gì tôi?"

"Ha ha..." Hoắc Hạo Nhiên cười lạnh, "Ông gấp cái gì, tôi bảo sẽ làm gì ông ở chỗ này sao? Nhưng mà ông yên tâm đi, chỉ cần không phải là ở cục cảnh sát, vậy thì có gì khó?"

"Mày....dám đụng vào tao thử xem?" Đoàn Giác mạnh miệng chống chế nói, "Cha tao và Đoàn gia sẽ không tha cho Hoắc Hạo Nhiên mày!"

"Ồ, vậy sao?" Hoắc Hạo Nhiên thản nhiên cười nói: "Vậy Hoắc Hạo Nhiên tôi đây phải nâng cao tinh thần mỏi mắt mong chờ rồi."

Đúng lúc này, đến lượt Đoàn Giác được gọi vào, hắn ta đứng dậy lò dò đi vào bên trong phòng lấy lời khai. Vừa lúc gặp Phương Vũ Yên đi ra ngoài, cô đi ngang qua hắn ta, chợt nở một nụ cười xinh đẹp, nhưng nụ cười của cô lại mang đầy đắc ý, cô bâng quơ nói: "Đoàn tổng, ông chuẩn bị tinh thần mà lãnh án treo đi, đồ đầu heo xấu xí!"

"Cái gì, con đ*** kia, mày nói cái gì hả?" Đoàn Giác trợn mắt, "Mày nói ai là đầu heo xấu xí hả?"

Phương Vũ Yên nhìn cũng không nhìn hắn ta, chỉ ngắn gọn đáp lại: "Tất nhiên là nói ông rồi, thứ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển!''

Đoàn Giác tức đến sắc mặt xám xịt, hắn ta lao tới định dạy cho Phương Vũ Yên một bài học nhưng nhanh chóng bị ngăn lại bởi hai nhân viên cảnh sát, "Mời ông nhanh chóng đi vào, không được gây chuyện." Một nhân viên cảnh sát túm tay Đoàn Giác dẫn hắn vào phòng miễn cho hắn làm loạn. "Nhanh mà vào lĩnh phạt đi, ông chú này, tôi thấy ông hình như tháng nào cũng dính vào vài vụ thế này nhỉ?"

Hắn ta bị lôi vào phòng của viên cảnh sát trưởng, miệng vẫn tru tréo không ngừng, "Con đ*** kia, mày đợi đó cho tao, đừng để cho tao thấy mày...nếu không tao để mày hối hận không kịp."

Phương Vũ Yên nào để tâm đến những lời gào thét của Đoàn Giác, lúc nãy với chức vụ luật sư của cô, viên cảnh sát trưởng kia không muốn tin cũng phải tin, bởi vì cô là luật sư danh tiếng, lý lẽ cô đưa ra, lập luận vô cùng chặt chẽ, chỉ điều đó thôi cộng với chứng cứ bên phía cảnh sát lấy được, tất cả đều vô cùng trùng khớp, không sai một ly.

Vậy nên vụ này, cô thắng. Đoàn tổng kia bị gọi vào trong căn bản chính là không cần lấy lời khai nữa, mà là vào đó nhận án phạt trực tiếp thì đúng hơn, với bản án treo, tin chắc hắn ta sẽ không dám manh động một thời gian.

Bên ngoài, Hoắc Hạo Nhiên thấy Phương Vũ Yên đi ra, trên mặt ý cười vẫn còn liền phần nào đã đoán ra được kết quả, cô gái của anh có lẽ đã giải quyết đâu vào đấy rồi.

"Hoắc Hạo Nhiên, chúng ta về thôi." Phương Vũ Yên vừa đi tới trước mặt Hoắc Hạo Nhiên, tươi cười đắc ý nói với anh.

Anh nhìn cô, hơi ngạc nhiên hỏi: "Phương Vũ Yên, tôi còn chưa được gọi vào để lấy lời khai, chúng ta cứ vậy liền đi về sao?"

Phương Vũ Yên lắc đầu, "Không cần nữa, anh không làm gì sai, sao phải lấy lời khai chứ?" Cô nói rồi xoay người định đi, "Anh nếu không muốn đi, có thể ở lại cùng tên béo đầu heo Đoàn tổng kia."

Dứt lời, cô bỏ anh lại rảo bước đi nhanh. Hoắc Hạo Nhiên vội vàng đuổi theo cô, "Vũ Yên, em chờ tôi với."

Hai người bọn họ kẻ trước người sau, lát lại sóng vai đi ra khỏi cục cảnh sát. Lúc này mấy người đi theo Hoắc Hạo Nhiên cũng đã được ra về cùng một lượt với anh và Phương Vũ Yên. Hoắc Hạo Nhiên ra hiệu cho Phi Ân vệ sĩ thân cận của anh, Phi Ân đến đứng trước mặt Hoắc Hạo Nhiên, "Thiếu gia, cậu có gì dặn dò tôi?"

Hoắc Hạo Nhiên không nói to, chỉ ghé vào tai Phi Ân nói nhỏ, cũng không biết là anh nói gì, chỉ thấy Phi Ân gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi trước.

Dặn dò xong với Phi Ân, Hoắc Hạo Nhiên mới quay lại căn dặn Trần Sang: "Trần Sang, cậu đưa mọi người về trước đi, thông báo bọn họ ngày mai nghỉ phép một ngày, hôm nay đã khiến mọi người phải sợ rồi."

Trần Sang nghe chỉ thị, thắc mắc: "Sếp à, tôi lái xe đưa mọi người về, vậy còn anh và cô Phương thì sao ạ?"

"Chúng tôi về sau, cậu với họ cứ về trước. Còn nữa, chuyện hợp đồng với bên phía Đoàn thị, không cần làm nữa. Chúng ta sẽ có đối tác khác ở thành phố này."

"Vâng, tôi biết rồi thưa sếp." Trần Sang gật đầu sau đó rời đi, mọi người cũng theo Trần Sang trở về khách sạn trước.

Cuối cùng, chỉ còn lại Phương Vũ Yên và Hoắc Hạo Nhiên, cô lúc này mới quay qua nhìn anh, "Hoắc tổng, nên về rồi."

Hoắc Hạo Nhiên gật đầu, "Ừ, chúng ta về, cảm ơn em chuyện hôm nay, người bên công ty của tôi mới không bị thiệt hại gì."

Hai người rảo bước cùng nhau đi tới bãi đỗ xe của cục cảnh sát cách đó không xa, Phương Vũ Yên mới tiếp lời chuyện lúc nãy, "Anh không cần cảm ơn tôi đâu. Người cần cảm ơn phải là tôi mới đúng, nếu không có anh, tôi không biết tên Đoàn tổng kia sẽ làm gì tôi, cũng không thể đứng cùng anh ở đây lúc này rồi..." Ngưng trọng một lát, cô bỗng hỏi anh: "Hoắc Hạo Nhiên, tôi hỏi anh một chuyện được chứ?"

"Em cứ hỏi." Hoắc Hạo Nhiên gật đầu đáp ứng. Phương Vũ Yên mới hít một hơi sâu rồi nói: "Anh tại sao lại giúp tôi, chuyện của Đoàn tổng, nếu anh cứ giao tôi cho hắn ta, chẳng phải hợp đồng làm ăn của công ty sẽ được giải quyết sao? Tại sao lại..."

Hoắc Hạo Nhiên bất giác đưa ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh ngăn môi cô lại, dịu giọng đáp: "Em không cần lo đâu, chuyện hợp tác với Đoàn thị, tôi cũng không có ý định hợp tác với bên đó, chỉ là không ngờ lý do để tôi từ chối hợp đồng với bọn họ lại là em."

Phương Vũ Yên hơi ngẩn ra, hồi lâu cô mới không vui nói: "Vậy ra là Hoắc tổng anh lấy tôi làm lá chắn, để đạt được mục đích của anh?"

Cô càng nghĩ lại càng giận, giờ ngẫm lại thì đúng là cả bữa tiệc, ngoại trừ hai nhân viên nữ của khách sạn, thì chỉ có mình cô là nữ, hơn nữa tên Đoàn Giác kia là một tên háo sắc nên Hoắc Hạo Nhiên nhân đó lợi dụng cô, để Đoàn Giác kia nhắm vào cô, sau đó kiếm chuyện gây sự, sau đó thì anh ra tay ngăn cản, và anh cũng dễ dàng có được một lý do thích hợp để từ chối..."

"Hoắc Hạo Nhiên, anh lợi dụng tôi?" Phương Vũ Yên tức giận nói, lập tức tránh xa khỏi tay anh, rảo bước bỏ anh đi trước, cô định bắt taxi về khách sạn một mình.

Hoắc Hạo Nhiên không hiểu gì, anh mới chỉ nói một câu mà cô gái này đã suy diễn ra cái gì, cái gì mà anh lợi dụng cô, anh có làm gì đâu chứ, anh giúp cô là vì anh quan tâm cô, muốn bảo vệ cô thôi... còn chuyện hợp tác với Đoàn thị, cho dù không có cô, anh cũng có đầy cách để không hợp tác kia mà.

Cả kinh khi thấy cô sắp đi mất, Hoắc Hạo Nhiên cuống lên, anh chỉ vừa mới lấy được một ít thiện cảm của cô đối với anh mà thôi, nếu cô mà đi mất lúc này, e là....

Trong lòng nghĩ vậy, Hoắc Hạo Nhiên vội chân dài đuổi theo Phương Vũ Yên, "Phương Vũ Yên, em sao vậy? Tôi lợi dụng em chuyện gì chứ?''

Cánh tay anh nắm tay cô kéo lại, "Tôi không lợi dụng em, mọi chuyện chỉ đến trùng hợp mà thôi."

"Anh buông ra." Phương Vũ Yên tức giận, cô hất mạnh tay anh ra, không ngờ lại hất trúng ngay cánh tay đang bị thương của anh.

Lúc nãy vì mải lo cho cô, anh quên luôn tay mình vẫn bị thương, giờ vết thương bị động anh mới nhớ. Vết thương do tên thuộc hạ của Đoàn tổng đập chai bia bể vào, đối với người luyện võ như anh quả thật không thấy sao, nhưng da thịt không phải sắt thép, bị va đập rồi lại bị thủy tinh cứa qua như vậy, bảo không đau thì chính là nói dối.

Hoắc Hạo Nhiên nén đau, cắn răng nói: "Vũ Yên, em nghe tôi giải thích được không?" Vì tay bị đau, lại xử lý sơ sài, vết thương nhanh chóng bị động, tứa máu trở lại, ngấm ra bên ngoài ống tay áo của anh. Nhưng anh vẫn cố nắm tay cô, muốn giải thích, "Vũ Yên, em đừng giận nữa, nghe tôi giải thích đi được không?"

Phương Vũ Yên dù đang tức giận, nhưng lý trí vẫn đủ để cô không mất đi bình tĩnh. Cô đứng lại, khiến Hoắc Hạo Nhiên suýt đụng vào cô vì đi nhanh. "Anh muốn giải thích chuyện gì? Nếu là chuyện của Đoàn tổng, vậy thì thôi đi, tôi cũng không nhỏ nhen đến vậy, dù sao anh cũng đã giúp tôi." Phương Vũ Yên không mặn không nhạt nói.

Hoắc Hạo Nhiên vừa đau vừa vội, anh dùng tay còn lại nắm chặt vết thương trên tay kia để nó không chảy máu nữa, rồi mới nói: "Tôi không phải cố ý kéo em vào chuyện này... tôi xin lỗi.." Hoắc Hạo Nhiên không nói được nữa, vì máu trên tay lúc này ứa ra quá nhiều, nhỏ thành giọt rơi xuống đất..

Phương Vũ Yên dù vẫn còn tức giận, nhưng lập tức cảm nhận được, Hoắc Hạo Nhiên có cái gì đó không đúng lắm...

Cô quay người lại, nhìn anh, rồi nhìn đến nơi cánh tay của anh, trong mắt nay lập tức hốt hoảng, vừa giận lại vừa quan tâm, cô mắng: "Hoắc Hạo Nhiên, anh bị cái gì vậy hả? Tay của anh bị cái gì rồi đúng không?"

Hoắc Hạo Nhiên bị phát giác, anh nhanh chóng đưa cánh tay bị thương ra phía sau lưng giấu đi, "Không có gì đâu, tôi chỉ bị thương nhẹ thôi, đã xử lý qua rồi."

Phương Vũ Yên nghe Hoắc Hạo Nhiên chối, cô càng tức giận hơn, nhưng là cô không bỏ anh lại một mình, mà nhanh chóng vòng ra phía sau của anh, cầm đúng cánh tay đang chảy máu của anh, không vui chất vấn: "Như vậy mà còn nói không sao à, anh là tên ngốc sao?"

Hoắc Hạo Nhiên nhìn cánh tay đang chảy máu của anh bị Phương Vũ Yên nắm chặt, anh thật sự không thể phản bác lại được lời nào.

Nhưng mà không hiểu vì sao, được cô nắm tay, trong lòng lại vui mừng khôn xiết, dù cô đang tức giận, nhưng cô không bỏ anh đi, cô lo lắng cho anh, cái này chính là tiến triển tốt.

Cô đây là đang quan tâm anh đây mà...