Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 179



“Không sao đâu..” Cô ta cũng cười trả lời.

Sau đó, Ninh Vân Triết tiếp tục nghe tim thai của Diệp Lâm một cách nghiêm túc. Cô ta dùng tay sờ bụng cô một hồi, hỏi thăm cặn kẽ về tình trạng sức khoẻ của cô rồi mới xoay người rời đi.

Bởi vì đàn ông cần lánh mặt trong lúc kiểm tra cho nên Sở Tịnh Khuynh bị đuổi ra ngoài.

Lúc này nhìn thấy Ninh Vân Triết đi ra, anh ta vội vàng tiến lên khẩn trương mở miệng hỏi: “Sao rồi? Chị họ?”

Bộ dạng sốt ruột của anh ta khiến Ninh Vân Triết không nhịn được quay đầu nhìn về phía phòng bệnh một lát rồi hỏi: “Thật sự không phải con của cậu sao?”

Sở Tịnh Khuynh nhíu mày lắc đầu, ngay sau đó lại cuống cuồng hỏi: “Chị họ, cho dù không phải là con của tôi nhưng cô ấy và đứa bé vô cùng quan trọng đối với tôi. Chị mau nói cho tôi biết, cô ấy sao rồi?”

Ninh Vân Triết im lặng một lát, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Sở Tịnh Khuynh, biểu cảm nghiêm nghị: “Trước mắt tình trạng của đứa trẻ cũng không tệ lắm, nhưng mà… tình hình sức khoẻ của sản phụ lại không quá lạc quan. Cô ấy thiếu máu quá nghiêm trọng, mặc dù gần đây đã được truyền máu nhưng hiệu quả không được như hy vọng. Ngày mai chuẩn bị giục sinh rồi, cứ như vậy thì lúc sinh con sẽ rất dễ xảy ra tình trạng xuất huyết nhiều, đến lúc đó thì cả người lớn và đứa trẻ đều sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Em họ, tốt hơn hết là cậu nên thông báo cho bố của đứa bé”

Cô ta vừa dứt lời, Sở Tịnh Khuynh lập tức lảo đảo lùi về phía sau hai bước. Anh ta chống tay vào tường cúi đầu. Một lát sau, anh ta xoay người siết chặt nắm đầm nện mạnh vào tường một cái.

Đầu do anh ta, trước đây thời gian giữa các lần khám thai tương đối dài, anh ta sẽ cố hết sức chạy từ thành phố C tới đây, nhưng mà ba tháng cuối cùng cô khám thai khá thường xuyên cho nên anh ta không thể đi theo quá nhiều lần.

Cô sợ mang phiền phức đến cho anh ta, sợ trở thành gánh nặng của anh ta, cho nên cái gì cô cũng không nói. Mỗi lần anh ta hỏi cô tình trạng sức khỏe thế nào, cô luôn báo tin vui không báo tin buồn. Nếu như hàng xóm ở bên cạnh không gọi điện thoại cho anh ta nói rằng cô té xỉu, anh ta khó mà tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì?

Nhưng mà, thông báo cho bố của đứa bé? Ngày mai lễ cưới của Ninh Nhất Phàm và Cao Nhã Uyên sẽ diễn ra, nếu như vì chuyện này mà phá hỏng buổi lễ của hai người bọn họ, chỉ sợ Diệp Lâm sẽ càng cảm thấy áy náy.

Thật ra thì Sở Tịnh Khuynh biết sở dĩ cô thiếu máu nghiêm trọng như vậy không phải vì ăn không ngon, mà là vì buổi tối cô khó chìm vào giấc ngủ. Sâu trong nội tâm cô luôn cảm thấy mình có lỗi với Cao Nhã Uyên, vì thế mỗi đêm cô đều gặp ác mộng khiến cho tố chất của cơ thể quá kém cho nên bị tổn hại. Nếu như giờ phút này cô biết được bởi vì mình mà lễ cưới của hai người đó bị ảnh hưởng, có lẽ cô sẽ càng đau khổ hơn.

“Đó chỉ là kết quả xấu nhất, kết quả tốt có khả năng là hai mẹ con sẽ bình an” Dường như nhìn thấy Sở Tịnh Khuynh thật sự rất đau khổ, Ninh Vân Triết không đành lòng võ lên vai anh ta bổ sung thêm một câu.

Sở Tịnh Khuynh ngồi xuống ghế ở bên cạnh, hai tay ôm mặt.

Ninh Vân Triết nhìn thấy anh ta đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình thì thức thời đi ra ngoài, có lẽ là trong lòng cô ta cũng nặng nề hơn mấy phần. Cô ta là bác sĩ, cô ra hiểu rõ tình trạng của cô gái này, thật sự là không mấy khả quan. Nếu như phẫu thuật thuận lợi thì cũng dễ nói, nhưng chỉ cần có một chút bất trắc, rất có khả năng sẽ một xác hai mạng, đây tuyệt đối không phải là lời đe dọa suông.

Ninh Vân Triết tới bệnh viện chủ yếu là vì Diệp Lâm, vì vậy sau khi kiểm tra cho Diệp Lâm và trao đổi phương án phẫu thuật với các bác sĩ khác, cô ta sửa soạn một chút rồi tan ca.

Mới vừa đi tới cửa bệnh viện, cô ta đã nhìn thấy một bóng dáng thon dài đứng ở khúc quanh chỗ phòng bảo vệ của bệnh viện.

Ninh Vân Triết chỉ cảm thấy tâm mắt hơi mơ hồ.

Cô ta thẳng người đi về phía bóng dáng kia.

Lúc cô ta đi ngang qua người đó, cánh tay truyền tới một cảm giác ấm nóng. Cả người cô ta cứng đờ, dùng sức vùng ra.

“Anh của em bảo anh tới đón em về biệt thự nhà họ Ninh” Một giọng nam quen thuộc không buồn không vui vô cùng bình tĩnh vang lên, bình tĩnh đến mức Ninh Vân Triết cũng sắp cho rằng thời gian mấy năm đó chỉ là một giấc mộng.

Cô ta xoay người trợn mắt nhìn người đàn ông ở trước mặt. Mấy năm không gặp, anh ta đã thành thục hơn rất nhiều, cũng chững chạc hơn nhiều, trong mắt cô lộ ra sự châm chọc.