Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 36: Giống mẹ nó nhiều hơn



“Ồ, không nhìn ra cô bảo mẫu nhỏ này.” Liễu Tự và Ninh Nhất Phàm đi song song với nhau, đương nhiên cũng nghe thấy sự cảm khái của Thẩm Ngọc Lam, chỉ là, mấy chữ bảo mẫu nhỏ kia vừa mới thốt ra khỏi miệng, đã bị Ninh Nhất Phàm trừng mắt nhìn, vội vàng sửa lại: “Cô Thẩm Thật đúng là một dòng nước tinh khiết!”

Nói xong, trợn mắt nhìn bóng lưng ở trước mặt kia, rõ ràng trước đây không lâu, chính anh còn nói như vậy, thật đúng là, thay đổi còn nhanh hơn so với phụ nữ.

“Chào tổng giám đốc Ninh!” Mấy người vừa bước đến cửa, thì một đoàn người mặc đồng phục có cùng một màu sắc hướng về phía bọn họ khom lưng.

Tư thế đó, khiến Thẩm Ngọc Lam tưởng chừng như đã kéo cả Ninh Thiên Vũ vào cửa.

Lời vừa nói, chẳng phải là chỉ mua vài bộ quần áo thôi sao?

Cần thiết phải phô trương như vậy không?

“Mẹ nhỏ, mẹ bám vào con đi, nơi này cửa ra vào nhiều, không được để đi lạc” Ninh Thiên Vũ nói, cầm lấy tay Thẩm Ngọc Lam, nắm thật chặt.

Thẩm Ngọc Lam cúi đầu nhìn cậu bé, trong mắt tràn đầy ý cười.

Giờ khắc này, cô thật sự cảm ơn người mẹ năm đó đã đưa Ninh Thiên Vũ đến với thế giới này.

“ba, ba nắm tay của con đi, có được không?” Ninh Thiên Vũ đột nhiên lên tiếng nói.

Ninh Nhất Phàm dừng bước chân, quay đầu lại nhìn thằng bé một cái, duỗi tay ra rồi nắm lấy.

Sau đó, một loạt hình ảnh kỳ dị xuất hiện trong khu trung tâm mua sắm.

Một người đàn ông có vẻ bề ngoài khôi ngô tuấn tú nắm trong tay một đứa trẻ xinh đẹp lạ thường, trong tay đứa trẻ lại nắm tay một người phụ nữ dung mạo bình thường, không có chút thu hút nào.

Người đàn ông đang mỉm cười với đứa trẻ, còn đứa trẻ thì lại cười với người phụ nữ.

Rất nhiều năm sau, khi ba con người chói sáng giống nhau lại lần nữa nắm tay xuất hiện ở nơi này, bọn họ đều sẽ nhớ tới một màn hôm nay, ấm áp mà cũng rất ngọt ngào.

Trước tiên là đi mua quần áo cho Ninh Thiên Vũ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngọc Lam cùng Ninh Thiên Vũ đi chọn quần áo.

Làn da Ninh Thiên Vũ rất trắng, lớn lên lại đẹp, căn bản không cần mặc thử quần áo, thằng bé có dáng của một người mẫu bẩm sinh.

Mà tiểu tử này, dường như cũng không có hứng thú lắm với việc mua quần áo, sau khi tùy tiện xem qua toàn bộ quần áo trong các cửa hàng, bàn tay nhỏ bé chỉ một loạt rồi nói lấy lệ: Cái này, cái này, cái kia nữa... Tốc độ cực nhanh chỉ cả một đống lớn, sau đó quả quyết vung tay lên: “Gói hết lại”

Hào quang kia, khiến đôi mắt của mấy người phục vụ ở đây đều phải trợn tròn, đem Ninh Thiên Vũ ca tụng đến tận trời cao, giống như có bao nhiêu từ ngữ mỹ lệ, dễ nghe đều lấy ra dùng hết.

“Chủ tịch Ninh, khí chất và diện mạo của cậu chủ quả thật đúng là được di truyền từ anh đó” Người phụ trách khu trung tâm mua sắm được đà nịnh hót.

Ninh Nhất Phàm nghe ra câu được câu mất đang lật dở cuốn tạp chí trên tay, nghe người phụ trách nói như vậy, đôi mắt của anh tới đi vài phần, nhàn nhạt thốt ra từng chữ: “Giống mẹ nó nhiều hơn!”

Mọi người thở phào.

Đẹp như ở trong lòng Thẩm Ngọc Lam à... dường như người vừa được khen đó là cô vậy, toàn bộ sự chú ý của cô từ đầu đều tập trung ở trên người Ninh Thiên Vũ, cho nên cũng không hề để ý là anh đã làm cái gì, mua cái gì.

Cho đến khi...

“Chào anh, chủ tịch Ninh, tất cả chỗ này tiêu phí tổng cộng là 132 vạn 9 nghìn 8 trăm tệ, trực tiếp ghi sổ cho anh ạ?”

Thẩm Ngọc Lam một giây trước còn tươi cười cho đến khi nghe được con số này thì cả khuôn mặt hoàn toàn cứng ngắc.

Cô gần như đứng lên trong nháy mắt, lớn tiếng nói: “Từ từ, đợi đã.”

Mọi người đều bị giọng điệu và động tác của cô dọa cho nhảy dựng lên.

Ninh Nhất Phàm quay đầu, cũng rất khó hiểu mà nhìn cô.

Chỉ thấy Thẩm Ngọc Lam sau khi quét sạch đồng hàng đã đóng gói trên mặt đất xong liền hít một hơi thật sâu, tiến lên phía trước, ngồi xổm xuống ở trước mặt Ninh Thiên Vũ, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của thằng bé: “Ninh Thiên Vũ, con không được làm như vậy? Biểu cảm của cô rất nghiêm túc, Ninh Thiên Vũ cũng nhớ rõ lần trước nhìn thấy biểu cảm này, là buổi sáng hôm đó khi cậu bé làm sai chuyện.

Theo bản năng vội vàng gật đầu.

Thẩm Ngọc Lam thở dài một hơi, lại nói tiếp: “Trước tiên chúng ta không nói đến việc ba con kiếm tiền vất vả như thế nào, nhưng mà kể cả khi có tiền đi chăng nữa, con cũng không được phép lãng phí như vậy, bây giờ là lúc con đang phát triển, quần áo của năm nay, đến sang năm nhất định sẽ không thể nào mặc được nữa, con có thể mua, nhưng mua nhiều thế này, con nghĩ con có mặc hết nối không?”