Tổng Tài Đại Ác Thích Chiếm Hữu

Chương 14: Không nên đi tìm cha ruột



Buổi chiều muộn về đến nhà, Diệp Liên vui vẻ ở trong phòng nhìn điện thoại, hôm nay cô đã xin được số điện thoại của Lập Trì. Đây là người bạn đầu tiên của cô ở trường mới nên cô tất nhiên phải vui chứ.

Sau khi tắm táp xong, Diệp Liên chờ mãi không thấy Hoắc Duẫn Hạo qua dạy mình học nên chủ động đi tìm anh.

Phòng của Hoắc Duẫn Hạo cách phòng cô chỉ có mấy bước chân, cô đưa tay gõ cửa mà bên trong vẫn im ắng. Chẳng lẽ anh ấy không có ở nhà à? Diệp Liên quay về phòng tìm điện thoại rồi gọi cho anh, nhưng chuông reo mãi cũng không ai bắt máy.

Ừm… Những lúc thế này nên tìm chú Nhị Bình.

Người khác thì không biết thế nào, nhưng mỗi lần Diệp Liên gọi cho Nhị Bình thì ông sẽ bắt máy ngay lập tức.

“A lô, Liên Liên yêu dấu, hôm nay cháu muốn nghe chú kể gì nào?”

“Không phải, chú ơi, cháu muốn tìm anh trai.”

“À…” Nhị Bình kéo dài chữ à kia rất lâu, rồi mới cười ha ha. “Có việc bận ở công ty nên thiếu gia ra ngoài rồi, cháu tìm cậu ấy làm gì thế?”

Ông rất muốn nói với Diệp Liên là hình như Duẫn Hạo cố tình không muốn nhìn mặt con bé, nhưng làm vậy sẽ khiến trái tim bé bỏng của nó tổn thương cho xem.

“Vậy ạ? Cháu biết rồi, cảm ơn chú.” Diệp Liên buồn thiu ngồi trong phòng, mặc dù không có anh trai ở đây nhưng biết sao được, cô vẫn phải học cho kịp kỳ thi.

Ngồi vào bàn, Diệp Liên mở đèn lên rồi lôi những thứ anh trai đã chuẩn bị cho cô ra, bắt đầu chăm chỉ học tập. Cô cứ nghĩ chuyện bận bịu ấy sẽ qua nhanh thôi, nhưng có vẻ như cô nhầm rồi, anh trai dường như mất tích luôn vậy. Trên trường không thấy người, về nhà không thấy bóng. Thậm chí đến ngày cô trở lại thành phố M thăm mộ mẹ, anh ấy cũng không xuất hiện mà để chú Nhị Bình đưa cô đi.

“Chú, anh trai cháu bận lắm ạ?” Bận đến nỗi không trả lời tin nhắn của cô.

“Thiếu gia bận lắm, rất rất bận.” Nhị Bình chỉ có thể nói thế này để con bé không giận Duẫn Hạo. Ôi cái thằng nhóc đó, chắc chắn là bận rồi, người thừa kế tương lai của tập đoàn MR cơ mà, mấy ngày này còn đi tham gia sự kiện cùng cha nó. Nhưng nói bận đến nỗi không có thời gian liên lạc cho Liên Liên thì là xạo.

Lần này Nhị Bình mua vé máy bay và đi cùng Diệp Liên về nhà, mất tầm năm tiếng mới đến nơi, thành phố M thật sự là xa xôi hẻo lánh.

Việc đầu tiên Diệp Liên làm khi về nhà là xin lỗi cha mẹ, Diệp Thiên nhìn con gái, muốn mắng cũng không mở miệng mắng được. Con bé từ trước đến giờ đều được yêu thương, chiều chuộng, cho nên tính cách có phần ương bướng. Nhưng dù sao cũng là do ông giấu nó trước, ông chỉ có thể nuốt giận vào trong.

“Con vào đây, cha có việc cần nói với con.”

“Cha, mẹ và hai em đâu rồi?”

“Đi chợ rồi, mẹ nói muốn làm gì đó cho cả nhà ăn.” Diệp Thiên đi ở phía trước, dẫn Diệp Liên vào phòng ngủ của ông.

Thấy ông đi, cô cũng vội đuổi theo sau. Chỉ thấy ông đứng ở chỗ bàn trang điểm của mẹ lục lọi thứ gì đó, mở tung hết các hộc tủ và cuối cùng lôi ra một phong thư đã cũ mèm, bên trong đặt một tấm ảnh đã được ép dẻo và bảo quản cẩn thận. Nhưng mà, cho dù làm vậy cũng không thể giữ nguyên vẹn hình ảnh được, nó đã bị mờ quá nửa.

Diệp Liên nhận tấm ảnh, không hỏi mà nhìn cha mình. Ông thở dài một hơi nói:

“Đây là ảnh của cha mẹ ruột con.”

Bàn tay trắng mềm đang nắm bức ảnh siết chặt lại, Diệp Liên cố nén không kích động mà nói:

“Cảm ơn cha.”

“Lẽ ra nên nói cho con biết sớm hơn. Cha cũng không muốn giấu đến giờ, nhưng mẹ sợ con đi tìm cha ruột nên nói chỉ khi nào con trưởng thành rồi mới được cho con biết.”

Diệp Thiên nhớ đến người chị họ hàng xa của mình, khó lòng kìm được:

“Tên của mẹ con là Diệp Tuyết Hoa.”

“Bà… Bà ấy có để lại lời nhắn gì cho con không?” Diệp Liên run rẩy sờ tấm ảnh đã cũ, không thể nhìn ra được cha cô có hình dáng thế nào.

“Có.” Diệp Thiên dặn dò. “Bảo con đừng đi tìm cha ruột. Mà nói thật, cho dù có muốn tìm cũng không được, biển người vô tận, cha cũng không có thông tin gì về người đàn ông kia thì làm sao tìm được chứ? Chỉ biết họ của ông ấy thôi.”

Diệp Thiên lật tấm ảnh trong tay cô lại, phía sau có hai chữ “Nam Cung”. Diệp Liên khóc không thành tiếng, nước mắt nhỏ giọt xuống trên tấm ảnh cũ, cô hít sâu một hơi rồi gật đầu:

“Con sẽ không đi tìm ông ấy.”

Cô không biết vì lý do gì mà mẹ lại dặn dò như vậy, nhưng tốt nhất cô nên nghe lời bà.

Nghỉ ngơi một lát, Diệp Liên xin phép cha rời khỏi nhà và đi mua hoa để viếng mộ mẹ mình. Diệp Thiên vốn còn muốn đi cùng nhưng lại thấy con gái không muốn, ông đành thôi.

Trên chuyến bay chú Nhị Bình cũng đã nói với cô chú ấy biết ngôi mộ nằm ở đâu. Dường như, chú Nhị Bình hiểu biết rất rộng?

Diệp Liên ôm bó hoa ly màu trắng xinh đẹp đi cùng Nhị Bình đến khu mộ, nơi này có chút âm u lạnh lẽo, ánh nắng chiều không đủ sưởi ấm xung quanh, cũng không thể sưởi ấm lòng người.

Cô đã quỳ và dập đầu ở mộ mẹ, ngồi xổm trước mộ khóc rất lâu. Cô không muốn cha Diệp thấy cô như thế này, thấy cô đau lòng đến nỗi thở không được. Mẹ ruột của cô mất rồi, cha không rõ là ai, cô thật sự là một đứa trẻ đáng thương.

Tiếng khóc của Diệp Liên khiến Nhị Bình thấy nhói lòng, ông nhanh trí gọi điện thoại cho Hoắc Duẫn Hạo, không nói gì cả, để tiếng khóc nức nở như xé ruột xé gan ấy truyền qua bên kia đầu dây.

Hoắc Duẫn Hạo không nghĩ đến Diệp Liên lại đau lòng đến mức đó, anh ngước mắt nhìn trần nhà, một tay đặt lên trán. Căn phòng tối chỉ có một mình anh và tiếng đồng hồ tích tắc kêu, còn có tiếng em gái đang khóc trong điện thoại.

Anh lẽ ra nên đi cùng con bé, con bé chỉ nói chuyện với bạn cùng lớp, anh thần kinh hay sao? Anh khó chịu cái gì chứ?