Tổng Tài Đại Ác Thích Chiếm Hữu

Chương 17: Tôi sẽ đi



Hoắc Duẫn Hạo mở thư ra đọc, đọc xong phát hiện tên nhóc này thật sự chỉ nói mấy lời ngu ngốc khen Liên Liên đáng yêu, muốn làm quen với em ấy. Anh ngẫm một lát, sau đó mang theo, lát nữa về nhà đốt đi là xong. Không vứt thư tình, anh chỉ muốn đốt nó, đốt trụi những ý nghĩ không an phận của đám học sinh bên ngoài đối với người của anh.

Cha nói một khi đã có ý nắm lấy thì cho dù chuyện gì xảy ra cũng không được buông. Anh sẽ không ích kỷ cấm cản Liên Liên kết bạn với người khác, nhưng anh sẽ dọn sạch những kẻ có ý đồ bất chính với em ấy.

Rút điện thoại ra, Hoắc Duẫn Hạo nhấn gọi cho một người.

“Chú Nhị Bình, chú đang ở đâu?”

“À, chú đang đi trực quanh quanh.”

“Không cần giả vờ đi trực nữa, chú chỉ cần ở gần Liên Liên giúp cháu là được. Quan sát tên Lập Trì kia, báo cáo lại cho cháu.”

“Duyệt!” Nhị Bình nghe thấy không phải đi trực loanh quanh nữa là vội vàng đồng ý rồi cúp máy đi tìm Liên Liên liền. Ở cạnh Liên Liên mỗi ngày đều là một ngày vui.

Lúc này, trong phòng của hội học sinh, Phương Ngọc và các thành viên khác đều tụ tập đông đủ. Trường bọn họ tổ chức đi dã ngoại ở Bali sau kỳ thi nên bây giờ đang xôn xao, Phương Ngọc dò hỏi Hoắc Duẫn Hạo:

“Cậu có đi không?”

“Không đi.”

Bởi vì bình thường Hoắc Duẫn Hạo bận làm việc ở MR nữa nên anh không muốn phí thời gian, lúc rỗi cũng có ra ngoài du lịch, nhưng anh thích đi cùng gia đình và vài người bạn khác hơn. Nhắc bạn, anh gần như không có bạn thân ở ngôi trường này, nhưng lại quen thân vài thiếu gia nhà giàu khác.

Phương Ngọc hơi thất vọng, ngoắc tay ý bảo mấy thành viên khác khuyên bảo anh.

“Thật sự không đi à?”

“Hội trưởng à…”

“Đi đi mà, đại ca, năm trước cậu cũng không đi với bọn tôi.”

“Mấy cậu biết hoàn cảnh gia đình tôi rồi đó?” Hoắc Duẫn Hạo đau đầu.

Có người là vì không có đủ tiền để đi mà khóc ròng, còn nhà anh quá nhiều tiền thì anh có gánh nặng, đi về là phải học bù gấp đôi, rất mệt, cho nên đó không phải đi du lịch, mà là hành xác anh.

Tan học, Diệp Liên một lần nữa bị bạn học kia chặn đường, hỏi cô đã đọc thư tình của cậu ta chưa. Chú Nhị Bình ở bên cạnh đẩy nhẹ vai cô, cô liền nói theo lời thoại đã được soạn sẵn:

“Xin lỗi, bây giờ tôi chưa có ý định yêu đương. Cậu là một người tốt nhưng tôi rất tiếc, sau này cậu… đừng tìm tôi nữa thì hơn.”

Nửa sau cô cảm thấy không ổn, nhưng chú Nhị Bình nói nên dứt khoát chặt đứt hy vọng của người ta mới được. Sau khi từ chối cậu bạn kia xong, chú Nhị Bình liên tục giơ ngón tay cái về phía cô:

“Liên Liên giỏi lắm.”

“Chú ơi, sao chú có vẻ vui thế?” Liên Liên không hiểu sao ông ấy cứ cười khà khà, điệu cười này trông rất đáng nghi luôn.

Ông ấy có ngoại hình khá thô, thậm chí là hơi hung dữ một chút nhưng là ông chú rất dễ thương và ấm áp. Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ đến ngày đầu gặp mặt, chú ấy từng cầm súng dọa cho hai tên bắt cóc suýt tè ra quần, khi đó mới thật sự là đáng sợ, còn giờ cứ như ông chú hàng xóm vui tính ấy.

Hai người tung tăng về nhà, sau đó cô nói với ông:

“Trường cháu sắp tổ chức đi Bali, chú đã đi Bali bao giờ chưa?”

“Chú? Đi rồi, đi rất nhiều nơi khác nữa. Cháu muốn đi hả?”

“Trông ảnh có vẻ đẹp lắm ạ.” Diệp Liên ngồi nhìn điện thoại, sau đó lướt ảnh và đưa cho Nhị Bình xem.

Đẹp? Vậy nghĩa là muốn đi. Nhị Bình nhớ kỹ chuyện này, về nhà lập tức gọi điện thoại cho thiếu gia của mình.

Lúc đó, Hoắc Duẫn Hạo đang đến công ty kiểm tra kho hàng cùng giám đốc Mặc, thấy là Nhị Bình thì lập tức xin phép ra ngoài nghe điện thoại. Chú ấy gọi cho anh đồng nghĩa với việc có chuyện liên quan đến Liên Liên.

“Thiếu gia, chuyện gấp chuyện gấp!”

“Chú nói đi.”

“Liên Liên nói muốn đi Bali chơi.”

Nghe đến đây, Hoắc Duẫn Hạo ừm khẽ một tiếng, sau đó nói:

“Cháu hiểu rồi. Cảm ơn chú."

Anh kiểm tra điện thoại, thấy trong nhóm riêng cho hội học sinh mọi người đang kêu gào tên mình thì chần chờ một lát rồi gửi một câu:

"Được rồi, tôi sẽ đi Bali."

"Đại ca!!!! Anh nói thật ư?"

"Sao lại đổi ý? Vì Phương Ngọc sao? Cô ấy mới nói một câu đã làm người ta cảm động rồi kìa."

"Chà, chị dâu vừa nhắn tin anh liền trả lời là sẽ đi Bali, anh phân biệt đối xử quá đó."

Bí thư phấn khích quá mức gửi tin nhắn thoại: "Duẫn Hạo, tôi yêu cậu!"

Một đám người vui vẻ phát cuồng, Hoắc Duẫn Hạo chột dạ không dám đáp lời. Anh nhìn kỹ lại mới thấy phía trên câu "Được rồi, tôi sẽ đi Bali" của anh là tin nhắn của Phương Ngọc.

"Nếu thiếu cậu thì chuyến đi cũng không còn ý nghĩa gì nữa."

Một câu nói mang theo ý đùa giỡn? Hay là thật lòng? Hoắc Duẫn Hạo chợt cảm thấy mình trả lời không đúng lúc lắm thì phải… Anh có nên giải thích là anh đang trả lời tất cả mọi người chứ không phải đáp riêng tin nhắn của Phương Ngọc không?

Đang lúc anh do dự, bên tai vang lên giọng của giám đốc Mặc:

"Duẫn Hạo, qua xem cái này với chú."

"Vâng."

Hoắc Duẫn Hạo đút điện thoại vào túi quần, xem chừng giải thích bọn họ cũng không chịu hiểu.