Tổng Tài Đại Ác Thích Chiếm Hữu

Chương 2: Sáng mai tỉnh dậy sẽ nhìn thấy anh



Cuộc nói chuyện ngắn ngủi của người đàn ông cầm súng với ai đó làm hai tên bắt cóc sững sờ một lúc, rồi bật cười ha hả.

“Ôi nó nghĩ cầm cây súng đồ chơi chĩa về phía chúng ta là dọa được chúng ta rồi nè?”

“Ha ha, hài hước quá, còn giả vờ gọi điện thoại cho thiếu gia của nó nữa.”

Diệp Liên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết nhìn ông chú mới xuất hiện bằng ánh mắt long lanh đáng thương. Ông ấy đến cứu cô phải không? Nhất định là vậy, cô vừa nghe thấy tên mình!

Người đàn ông không quan tâm đến việc bọn bắt cóc cười mình, cánh tay cầm súng chỉ lên trời, đột nhiên bóp cò.

Pằng.

Âm thanh vang dội của phát súng chỉ thiên đó dọa cho cả ba người đối diện đều giật mình, tiếng động kia to đến nỗi những người ở quanh khu đó có lẽ đều đã nghe thấy được. Lỗ tai của Diệp Liên bấy giờ oong oong, cô nhắm chặt mắt lại, cơ thể run lên rất khẽ. Cô không ngờ đến thứ ông ấy cầm trong tay lại là súng thật! Đó là súng thật!

Hai tên bắt cóc quá sợ hãi, một tên vội vàng thả Diệp Liên xuống rồi quỳ rạp dưới đất:

“T-Tôi sai rồi… Tôi sai rồi…”

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!” Tên bên cạnh cũng sợ đến nỗi quỳ xuống, giơ hai tay lên đầu.

“Trông nó giống súng đồ chơi lắm à?” Người đàn ông kia nói, xoay xoay khẩu súng trên tay.

Hai tên bắt cóc run cầm cập, còn Diệp Liên thì ngơ ngác vì phát bắn kia, lỗ tai cô vẫn còn bị đau vì tiếng súng.

Được thả rồi nhưng cô không dám nhúc nhích, thấy người đàn ông mặc đồ ngủ bắt đầu đi đến gần mình, cô sợ hãi ngồi bệt dưới đất.

Ông ấy ngồi xuống trước mặt cô, chậm rãi nói:

“Diệp tiểu thư đừng sợ, tôi sẽ không hại cô, thiếu gia bảo tôi đưa cô về nhà.”

“N-Nhà?” Diệp Liên run lẩy bẩy. “Tôi không… không muốn về nhà…”

Cô chỉ vừa trốn khỏi nhà chưa đến mười phút, làm sao có thể cam tâm quay về chứ? Mà thiếu gia của ông chú là ai?

Ông chú cười rộ lên, trông dáng vẻ hiền hòa hoàn toàn khác xa ban nãy:

“Về nhà của Duẫn Hạo thiếu gia.”

Duẫn Hạo? Diệp Liên ngẩn ra, là anh ấy ư? Cô cúi đầu nhìn vòng tay may mắn bên tay trái của mình. Lúc nhỏ Hoắc Duẫn Hạo thường xuyên ghé thăm cô, còn mang cho cô rất nhiều quần áo và quà vặt, nhưng sáu năm nay anh ấy không còn liên lạc cho cô nữa, bởi vì hai người ở xa nhau, cuộc sống lại quá khác biệt nên cô còn nghĩ anh ấy ghét bỏ mình. Vậy mà ông chú này lại nói muốn đón cô về nhà của anh, vậy là cô sắp gặp được anh rồi?

Diệp Liên run run nói với ông chú:

“Cháu muốn… muốn nói chuyện với anh ấy.”

“Đợi tôi một chút. Chúng ta rời khỏi đây đã, tôi vừa nổ súng ở khu vực an toàn, sẽ bị khiển trách đấy.”

Ông chú liếc nhìn hai tên cặn bã đang quỳ ở nơi đó bằng ánh mắt dữ tợn rồi bế Diệp Liên lên và chạy đi nơi khác.

Chưa đầy năm phút sau thì cảnh sát đến nơi, mà ở tại chỗ chỉ còn hai tên bắt cóc đang sợ đến nỗi không dám di chuyển, thấy cảnh sát đến, hai tên này mới khóc lóc tố cáo với bọn họ. Cảnh sát bảo sẽ kiểm tra camera quanh khu vực làm họ giật nảy mình, đây chính xác là tự đào hố chôn mình, chẳng khác nào nói “chúng tôi bắt cóc không thành còn bị đe dọa”?



Diệp Liên ngồi ở ghế đá, cầm điện thoại mà hồi hộp không thôi.

“Liên Liên.” Bên kia đầu dây vang lên chất giọng trầm ấm quen thuộc mà rất lâu rồi cô không nghe được.

“Duẫn Hạo? Là anh thật ạ?” Diệp Liên cảm thấy cay khóe mắt, đột nhiên rất muốn khóc.

“Ừm. Em không sao chứ?”

“Em không sao.” Nói đến đây thì bắt đầu sụt sịt rồi.

Tính tình của Diệp Liên trước giờ đều rất dễ mít ướt, Duẫn Hạo biết điều đó nên cười nói:

“Đừng khóc đừng khóc, đợi về đến đây anh sẽ mua đồ ăn ngon cho em.”

“Nhưng mà, hu hu… em cứ nghĩ anh... quên em rồi.” Diệp Liên lâu ngày không được nói chuyện với anh nên vừa nghe giọng đã thấy nhớ.

Tiếng khóc của cô thật sự làm anh sợ hãi.

“Không, anh làm sao quên em được, em đừng khóc nữa, ngoan ngoan.” Duẫn Hạo vội vàng dỗ dành. “Là ai bắt nạt em?”

“Anh bắt nạt em…” Diệp Liên khóc xong hít hít mũi.

“...” Duẫn Hạo im bặt, anh bắt nạt con bé khi nào?

Một lát sau, Duẫn Hạo mới nói:

“Được rồi, không khóc nữa, anh xin lỗi, anh sai rồi. Em ngủ lại khách sạn một đêm, sáng mai anh sẽ qua đó đón em, được không?”

“Hứa nhé?” Diệp Liên lập tức nín khóc, nhưng giọng vẫn còn mang theo ấm ức.

Hoắc Duẫn Hạo nhìn đồng hồ, tính toán thời gian rồi nói:

“Ngủ đi, sáng mai tỉnh dậy sẽ nhìn thấy anh.”

“Vâng ạ.”

Em gái ngoan của Duẫn Hạo ngừng khóc, lục lọi ba lô tìm khăn giấy lau nước mắt nước mũi rồi trả điện thoại cho ông chú. Thấy ông chú nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái, cô hỏi:

“Sao chú nhìn cháu như thế?”

“Không có gì.” Tôi đang nghĩ tiểu thư thật may mắn đây này, thiếu gia yêu thương cô như vậy, tôi cũng ghen tỵ luôn.

Ông chú này tên là Nhị Bình, sau khi cái đầu trọc trước kia của ông ấy mọc thêm tóc thì trông ông bớt dữ tợn hơn, vẻ ngoài bình thường nhất trong số những người vệ sĩ đáng sợ của Hoắc gia. Đây là lý do ông được cử đi theo dõi cô bé.

Nhị Bình đưa Diệp Liên đi nơi khác để tránh bị cảnh sát dò đến, trước khi bị tóm cổ thì ông cần liên hệ với người của Hoắc gia đánh tiếng một cái đã. Ây da, lâu lắm rồi mới có cơ hội cầm súng dọa người khác, thật là thoải mái!

“Chú? Chú cười gì vậy?” Diệp Liên không hiểu sao ông chú đang yên lành lại cười khà khà khà trông rất đáng sợ.

Nhị Bình hắng giọng: “Chú đang vui, đi thôi đi thôi.”

Diệp Liên ngoan ngoãn đi theo ông chú kỳ quặc trước mắt, quên mất cả việc cầm theo ba lô. Lát sau, cô chợt thấy thiếu thiếu thứ gì đó, kết quả là Nhị Bình lại phải chạy ngược về chỗ ghế đá lấy đồ cho cô. Ông gãi gãi đầu, tự hỏi vị tiểu thư này đã mười sáu tuổi rồi mà sao vẫn còn ngốc thế nhỉ?

______________

*Xin mọi người hãy đọc truyện chính chủ (miễn phí) tại app noveltoon/mangatoon để ủng hộ tác giả.*