Tổng Tài Đại Ác Thích Chiếm Hữu

Chương 23: Cảm giác kỳ quái



Cho dù có nghĩ nát óc thì Hoắc Duẫn Hạo cũng không tìm được biện pháp nào ổn thỏa, anh lại không thể tỏ tình với Diệp Liên được. Nếu làm vậy, con bé sẽ rất sốc cho xem.

Hoắc Duẫn Hạo thở dài một hơi rồi đi cùng Lập Trì đến chỗ hai cô gái đang nghịch nước ở phía xa. Thấy họ, Diệp Liên vẫy vẫy tay rồi hô to:

"Lập Trì, mau chụp ảnh cho tôi đi!"

Lập Trì ra hiệu đã biết, sau đó cầm điện thoại lên bắt đầu việc chụp ảnh cho Diệp Liên.

Hành động này của hai người làm Hoắc Duẫn Hạo và Phương Ngọc có cảm giác như biến thành hai cái bóng đèn, làm hỏng không khí tình cảm giữa bọn họ. Anh không hiểu sao Lập Trì lại có thể dễ dàng lấy được lòng tin của Diệp Liên đến thế, em ấy mở miệng liền gọi Lập Trì, Lập Trì! Đi du lịch mà không thể tận hưởng niềm vui một cách trọn vẹn nhất.

Lúc này, Diệp Liên đột nhiên gọi anh:

"Duẫn Hạo, anh cũng ra đây đi. Anh không thích biển à?"

Vốn cũng không có hứng thú gì, nhưng vì Diệp Liên đã gọi nên anh lập tức đổi ý. Lập Trì đang cầm điện thoại đứng trên bờ cát chụp ảnh cho Diệp Liên, nghĩa là anh có đầy đủ không gian và thời gian để chơi đùa với em ấy. Nghĩ vậy, Hoắc Duẫn Hạo đi thẳng ra chỗ của Diệp Liên.

Cảm giác mát lạnh bao quanh thân thể, ánh nắng ban trưa chiếu xuống khiến mặt nước trở nên long lanh. Diệp Liên bì bõm ở dưới nước, bơi qua bơi lại đầy thích thú, trông cứ như một chú rái cá tự mình chơi đùa.

Hoắc Duẫn Hạo đang quan sát Diệp Liên chăm chú thì nghe thấy cô hét lên một tiếng, sau đó chợt chìm xuống. Tim anh hẫng mất một nhịp, không kịp nghĩ ngợi gì đã xông thẳng qua bên đó rồi lặn xuống tìm kiếm.

Diệp Liên bị chuột rút? Anh đã quên dặn dò con bé phải khởi động trước khi xuống nước! Chết tiệt!

Hoắc Duẫn Hạo cố gắng mở mắt nhìn xung quanh, bởi vì nước biển làm mắt anh hơi rát nên phải mất một lát sau anh mới xác định được phương hướng của Diệp Liên. Cô giãy giụa muốn trồi lên mặt nước, nhưng bởi vì chân đau đến nỗi không nhúc nhích được nên chỉ có thể cố gắng dùng tay đẩy cơ thể lên.

Ngộp thở quá, nhưng cơ chân của cô bây giờ đang căng đau, không bơi lên được! Cô mải miết chơi mà ra khỏi khu vực nước nông từ lúc nào không hay, làm sao bây giờ?

Ngay lúc Diệp Liên hoảng sợ vì không thở được nữa thì một cánh tay rắn chắc hữu lực ôm lấy cô. Bên môi cảm giác được có gì đó mềm mềm, cô hé mắt ra, phát hiện khuôn mặt của Hoắc Duẫn Hạo đang gần trong gang tấc, dưỡng khí lại lần nữa xuất hiện. Bàn tay bên hông đột nhiên truyền đến sức đẩy, Diệp Liên nhô đầu ra khỏi mặt nước và thở hổn hển.

"Sao em lại bất cẩn như thế hả?" Hoắc Duẫn Hạo ôm lấy eo của Diệp Liên, lớn tiếng mắng.

Ngực Diệp Liên đập liên hồi, một phần vì cô đang run sợ, một phần vì cơ thể đang kề sát vào người của Hoắc Duẫn Hạo. Bọn họ đều mặc đồ bơi nên không có mấy mảnh vải để che chắn, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh mà mặt đỏ bừng lên. Hơn nữa, vừa rồi còn... còn...

Hoắc Duẫn Hạo thấy cô không nói gì cũng không tiện phát tác, anh bơi vào trong, kéo theo Diệp Liên đến chỗ nước nông. Lúc này, Phương Ngọc và Lập Trì cũng đã chạy qua chỗ bọn họ nhìn xem.

"Không sao chứ?" Lập Trì vừa rồi suýt nữa hét lên, may mà nhìn thấy Hoắc Duẫn Hạo đã bơi ra đó.

"Không sao…" Diệp Liên nhỏ giọng đáp, cả người vẫn còn được Hoắc Duẫn Hạo bế gọn.

Anh thả cô xuống bãi cát, sau đó đưa tay bóp lấy lòng bàn chân của cô và hỏi:

"Em đau chỗ nào? Chân này à? Không phải? Vậy là chân này?"

Anh vừa hỏi vừa giúp cô mát xa để giảm bớt cảm giác đau, Diệp Liên ngồi trên bãi cát rưng rưng nước mắt nhìn anh.

"Đau đến nỗi em khóc luôn hả?"

"Không có, do nước vào mũi và mắt em." Diệp Liên sụt sịt mấy tiếng, vừa rồi hớp mấy ngụm nước, khó chịu muốn chết.

Hoắc Duẫn Hạo rất muốn mắng Diệp Liên, nhưng nhìn mặt mũi cô đỏ bừng, tóc bết dính lại dán vào trước ngực và cổ thì lập tức quay đầu đi nơi khác.

Anh nói với Lập Trì và Phương Ngọc:

"Hai người ở lại với Diệp Liên, tôi đi mua nước cho em ấy."

"Tôi đi với cậu."

Phương Ngọc vội nói, sau đó muốn đuổi theo Hoắc Duẫn Hạo đang đi xa, nhưng tiếc là mới đi được nửa chừng thì nghe anh nói:

"Ở lại đó đi."

Trong giọng nói mang theo chút tức giận và uy nghiêm, không hiểu sao lại làm Phương Ngọc sợ, bước chân cũng chậm dần. Không cho cô đi theo thì thôi vậy.

Lúc này Diệp Liên đã được Lập Trì đỡ vào trong chỗ có ghế ngồi, có ô che nắng cỡ lớn được dựng lên trên cát nên khá thoải mái. Giáo viên chịu trách nhiệm nhóm họ thấy có cả hội trưởng và hội phó hội học sinh ở đây nên thấy rất yên tâm, không có quản họ mà ra ngoài đi chơi mất.

Ngồi xuống ghế rồi, Diệp Liên vẫn không ngừng nghĩ tới cảnh tượng lúc nãy. Khi Hoắc Duẫn Hạo hôn cô để truyền dưỡng khí và dùng một tay ôm ngang người cô kéo cô lên khỏi mặt nước, cô thấy đầu óc mình trống rỗng. Anh ấy… không ngờ lại ngầu đến thế. Đây là một cảm giác rất kỳ quái, cô chưa bao giờ thấy như vậy trước đây.

Cô đưa tay ra sờ lên gò má nóng bừng của mình, Lập Trì liếc mắt nhìn rồi hỏi:

"Không khỏe à?"

"Không phải, chỉ thấy hơi nóng thôi."

"Tôi đi lấy thuốc chống say nắng cho hai người nhé?" Lập Trì hỏi hai cô gái.

"Ừ, đi đi." Phương Ngọc gật đầu, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh Diệp Liên.

Hai tên con trai trong nhóm đã đi mất, giờ chỉ còn lại bọn họ, đây là một cơ hội tốt để thăm dò Diệp Liên, Phương Ngọc sao có thể bỏ qua?