Tổng Tài Đại Ác Thích Chiếm Hữu

Chương 33: Hẹn hò với Lập Trì?



Diệp Liên thật cẩn thận quấn băng vải quanh tay của Duẫn Hạo, bởi vì kỹ thuật không được tốt lắm nên sau một lúc loay hoay, bàn tay năm ngón thon dài xinh đẹp của anh bị quán thành một cục bông to đùng.

“...”

Duẫn Hạo không biết nên nói gì, khen con bé rất khéo tay có được không nhỉ?

“Em xin lỗi.” Diệp Liên ngượng chín mặt khi nhìn thành quả của mình.

“Không sao, nhưng thế này thì anh rất khó cử động, chỉ có thể dùng một bên tay. Anh đang nghĩ đến lúc ăn cơm phải làm sao, muốn rót nước cũng khó.”

“Anh có thể nhờ người giúp việc mà?” Diệp Liên khó hiểu nhìn anh.

“Nhưng anh không muốn để họ thấy anh trong bộ dạng này, rất mất mặt.”

Duẫn Hạo cụp mí mắt xuống, hàng mi dài khẽ run lên.

Suy cho cùng anh bị thương cũng là do cô, Diệp Liên nghĩ bản thân nên có trách nhiệm chăm sóc anh nên giơ tay lên:

“Vậy có em ở đây, anh cần thì cứ gọi.”

“Em không đi chơi à?” Duẫn Hạo lắc đầu. “Em cứ đi đi, mặc dù hơi khó khăn nhưng anh nghĩ mình sẽ tự lo cho bản thân được.”

Bấy giờ Diệp Liên mới sực nhớ mình đã hẹn với Lập Trì đi chơi, nhưng cô… cô không thể để Duẫn Hạo chịu khổ được. Cô lấy điện thoại ra, chần chờ mãi mới nhắn tin báo với hắn là hiện tại có việc đột xuất.

Lập Trì thay quần áo xong thì nhận được tin của cô, hắn hơi chau mày, nhưng không thể làm gì hơn là đổi ngày hẹn.

Màn hình điện thoại xuất hiện lời nhắn của Lập Trì, Diệp Liên sợ Duẫn Hạo đọc được nên nghiêng điện thoại sang một bên rồi mới nhìn xem. May quá, hắn không giận cô.

Diệp Liên nói với Duẫn Hạo:

“Em báo với bạn rồi, hôm nay em sẽ không ra ngoài, em ở lại với anh.”

Cứ như vậy, bé ngoan Liên Liên bị anh trai đáng kính của mình lừa đẹp. Cả ngày hôm đó cô đều ở cạnh anh, đi qua đi lại, nằm trên giường nghịch điện thoại, thỉnh thoảng nói đôi ba câu với anh cho đỡ nhàm chán.

Nằm một lát, Duẫn Hạo gọi: “Anh muốn uống nước.”

“Đợi em chút!” Diệp Liên nghe vậy lập tức bật dậy, nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.

Người giúp việc ở bên ngoài thấy Diệp Liên xuống bếp tìm gì đó thì hỏi:

“Cháu xuống đây làm gì thế?”

“Cháu muốn làm nước cho anh Duẫn Hạo.”

Diệp Liên nói xong tự mình loay hoay trong bếp, lát sau đã hoàn thành một ly nước ép cam ngon tuyệt vời và mang vào phòng cho anh. Người bên trong đã chờ rất lâu mới thấy cô quay lại, anh cười bất lực:

“Em thật là, chỉ cần lấy nước lọc thôi mà, sao phải lấy nước cam thế?”

“Em thấy nước cam ngon.”

Được rồi, bởi vì bản thân thấy nước cam ngon nên cũng muốn cho anh uống nước cam? Duẫn Hạo chịu thua cách nghĩ đặc biệt này của cô.

Khi Diệp Liên dùng hai tay cẩn thận nâng ly nước cam lên cho anh, anh thấy được đôi mắt trông đợi của cô, trông đợi cái gì? Lời khen từ anh à?

Anh cầm lấy ống hút uống thử một chút, sau đó gật gù nói:

“Ngon lắm.”

“Em đã nói mà.”

Diệp Liên vui vẻ cười, cô thuộc tuýp người rất dễ cảm thấy hạnh phúc, chỉ cần ai đó tốt với cô hay khen cô thôi là có thể tủm tỉm cả ngày trời.

Cuộc hẹn với Lập Trì bị dời lại, Diệp Liên không nói rõ là khi nào sẽ ra ngoài cùng hắn, bởi vì tay của Duẫn Hạo còn chưa có lành. Cô cảm thấy anh nên đi bệnh viện, nhưng anh lại từ chối vì lý do vết thương không nặng.

“Em thấy nó rất nặng, để nhiễm trùng là không tốt đâu.”

“Em giúp anh thay băng vải định kỳ là sẽ ổn thôi.”

Cái việc làm định kỳ này kéo dài cả hai tuần liền, hai tuần hè đó Duẫn Hạo rất ít đến công ty, hầu hết thời gian đều ở nhà cùng Diệp Liên chơi đùa. Vết thương của anh cũng đang dần hồi phục, mọi chuyện sẽ rất tốt đẹp nếu Duẫn Hạo không phát hiện ra em gái của anh lén lút gọi điện thoại với Lập Trì.

Diệp Liên không ra ngoài nhưng vẫn gọi cho Lập Trì mỗi ngày, hơn nữa cái dáng vẻ thiếu nữ đang độ yêu đương kia làm anh lo lắng rất nhiều.

Anh gọi Nhị Bình ra gặp riêng mình rồi dặn dò ông:

“Có phải trong lúc cháu không biết, Diệp Liên đã có tiến triển gì với Lập Trì không?”

Khuôn mặt anh phủ đầy sự tức giận, giống như sắp nổi bão.

Nhị Bình ấp úng:

“Thiếu gia, tôi… Chuyện này…”

“Nói đi.”

Thấy Duẫn Hạo liếc nhìn mình bằng ánh mắt như sắp giết người, Nhị Bình ho khẽ một tiếng:

“Thật ra khoảng thời gian trước tôi đi cùng Hoắc chủ tịch nên lơ là Liên Liên, gần đây Liên Liên vẫn luôn ở nhà cùng cậu nên tôi không rõ lắm.”

Thiếu niên đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ngay cả thói quen này của anh cũng giống cha mình. Đúng thật từ lúc anh trở về sau sự cố hàng hóa kia thì đã hai tuần rồi Diệp Liên chưa ra ngoài đi riêng với bạn bè, mỗi lần muốn dạo phố con bé đều đi cùng mẹ anh, hoặc là được Nhị Bình đưa đi chơi, hoặc là cùng anh đi ăn gì đó.

Anh đã bỏ qua chi tiết quan trọng nào rồi hay sao? Duẫn Hạo suy nghĩ mãi, cuối cùng nhíu mày nhớ về cái ngày mà người giúp việc báo cáo với anh rằng Diệp Liên có ra ngoài gặp bạn. Chính là lúc này?

Duẫn Hạo vươn tay nắm lấy điện thoại bàn trong phòng, gọi người giúp việc đến chỗ anh. Nhị Bình đứng một góc, người giúp việc đứng một góc, chân hơi run vì sợ bản thân đã làm sai và làm không tốt cái gì đó.

“Giúp tôi thử Liên Liên một chút, xem em ấy có phải đang hẹn hò với người khác không.”

Khi nói ra lời này, trong giọng nói trầm thấp của anh là sự tức giận. Sau chừng ấy thời gian vì cô làm rất nhiều chuyện, cô lại lựa chọn một người mới quen thay vì anh?