Tổng Tài Đại Ác Thích Chiếm Hữu

Chương 37: Quán bar



Duẫn Hạo bị ông chú già ế chổng chơ dụ đi bar, đến nơi thì không ngoài ý muốn bị chặn lại do khuôn mặt quá non, chưa đủ tuổi. Nhưng mà với mối quan hệ sâu rộng của Mặc Phong và tấm thẻ VIP đặc biệt của quán bar, nhân viên lập tức làm động tác mời với bọn họ.

Cửa vừa mở ra, Duẫn Hạo liền nghe thấy tiếng nhạc ầm ầm đinh tai nhức óc, anh chợt có cảm giác bước đi này anh đi nhầm rồi, lùi lại còn kịp không đây?

Thấy Duẫn Hạo tỏ vẻ ghét bỏ, Mặc Phong cười nói:

“Sao vậy nhóc? Đàn ông mà có chút tiếng ồn này cũng không chịu được à?”

“Không phải là không chịu được mà là không thích đó chú.”

Thiếu niên nhấc chân đi theo Mặc Phong vào trong, bọn họ được dẫn đến một chỗ ngồi tương đối vắng lặng ở trong góc. Đây là do Mặc Phong cố tình phân phó để không khiến Hoắc thiếu gia bị làm phiền bởi những người khác.

Ý tốt của ông chú này Duẫn Hạo nhận, hai người vừa uống vừa trò chuyện với nhau, mặc dù nói rất to nhưng cũng khó nghe được.

“Chú không cảm thấy chỗ này quá ồn à?”

“Không, chú thấy vui mà.”

“...” Bảo sao đến giờ vẫn ế, Duẫn Hạo chịu thua cái tính ăn chơi của ông chú này.

Hai người đang ngồi uống cùng nhau thì quản lý của quán bar đến tìm Mặc Phong nói mấy câu, vẻ mặt của Mặc Phong lập tức nghiêm túc lên. Duẫn Hạo không nghe được cuộc đối thoại của họ, nhưng từ biểu cảm nghiêm trọng của chú Mặc thì có vẻ nơi này đã xảy ra chuyện?

Mặc Phong đứng lên rồi nói:

“Duẫn Hạo, chúng ta đi thôi.”

“Bây giờ?” Bọn họ mới ngồi chưa tới hai mươi phút mà?

Mặc Phong gấp rút:

“Ngay bây giờ, đi cửa sau ra ngoài.”

Tuy rằng Duẫn Hạo không biết lý do nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo rồi đứng lên và đi theo chú Mặc của mình. Đi được một nửa, anh đột nhiên có cảm giác và quay đầu lại. Không biết từ lúc nào, trong bar xuất hiện thêm một số người trông rất đáng nghi. Hầu hết bọn họ đều là mấy tên cơ bắp, thân cao lực lưỡng, mặc dù trải đều ra giữa đám đông nhưng anh vẫn nhạy cảm bắt được một tia nguy hiểm.

Mặc Phong ở phía trước đi theo quản lý của quán bar, lớn tiếng nhắc nhở:

“Tôi phải nói trước, đây là cháu đích tôn của Hoắc gia, nếu nó xảy ra chuyện thì có mười cái mạng mấy cậu cũng không đền nổi đâu.”

“Vâng, tôi biết.” Quản lý thở dài trong lòng, sao mấy người này lại xuất hiện đúng lúc thế chứ? Đó là đám xã hội đen gây chuyện với ông chủ của quán bar!

Mặc Phong và Duẫn Hạo còn chưa ra được cửa sau thì phía trước đột nhiên nhảy ra hai tên đàn ông cao to chặn đường, quản lý thấy vậy lập tức nhíu mày:

“Đây là khách VIP của chúng tôi, có chuyện gì thì nói với tôi là được, để họ đi trước.”

Người đàn ông đối diện đưa chân chặn cửa, cười hề hề nhìn về phía sau quản lý, thấy Duẫn Hạo ăn mặc gọn gàng và sang trọng thì nói:

“Khách VIP? Vậy hẳn là có rất nhiều tiền, không thể cho chúng nó đi đơn giản được.”

“Các người đừng có quá đáng!” Quản lý gấp rút. “Người của Hoắ…”

Ông còn chưa nói xong đã bị tên cao to kia đấm trực tiếp vào mặt, lời muốn nói cũng ngắt ngang. Một cú đấm đó cực nặng, đừng nói là quản lý ốm yếu, hạ xuống mặt của một tên vệ sĩ cũng có thể làm đối phương choáng váng.

Quản lý bất ngờ ngã xuống đất, ngất xỉu ngay tại chỗ, mà trên mặt đã chảy đầy máu tươi. Duẫn Hạo âm thầm giật mình, tên này lực tay rất khỏe, quản lý chắc chắn gãy mũi rồi. Anh thầm cảnh giác, mắt liếc nhìn cánh cửa sau lưng hai tên kia.

“Đừng có nói nhiều với tao, hai đứa mày bỏ tiền lại thì tao có thể cho chúng mày đi. Hôm nay quán bar này nhất định phải sập, mà trong lúc đập phá tao không biết tay tao có huơ trúng mặt tụi mày không nữa.”

Mặc Phong che chắn cho Duẫn Hạo, sau đó rút từ trong người ra một cái thẻ và nói:

“Muốn bao nhiêu cứ việc.”

Tấm thẻ kia thậm chí còn mạ vàng, đó là thứ mà một kẻ lao động bằng cơ bắp như tên xã hội đen ấy không bao giờ dám mơ ước tới. Hắn cầm lấy, sau đó nhường đường cho hai người.

Duẫn Hạo vẫn vô cùng tập trung, anh không nghĩ bọn chúng cho anh và chú Mặc đi đơn giản như vậy. Anh bước tới trước, đột nhiên nghe được tiếng gió vang lên bên tai. Gần như là phản xạ có điều kiện, Duẫn Hạo đưa tay ra đỡ cho chú Mặc, còn chính mình thì không kịp lui ra.

Xoảng. Truyện Khoa Huyễn

Chai rượu vang đập thẳng vào đầu Duẫn Hạo và vỡ tan ra thành từng mảnh, mùi rượu nho xộc thẳng lên mũi anh. Anh choáng váng ngã quỵ xuống, một cú này đập vô cùng mạnh, anh thậm chí không giữ được ý thức, trước mắt đảo lộn cả lên.

Bên tai loáng thoáng tiếng gào to của chú Mặc và tiếng cười của hai tên xã hội đen kia:

“Đúng là đồ ngu, nơi này đã bị phong tỏa rồi, để chúng mày đi ra ngoài để báo cảnh sát à?”

Mặc Phong hoảng hốt ngồi xuống nhìn Duẫn Hạo, máu tươi từ trên đầu không ngừng chảy ra làm nhem nhuốc cả nửa bên mặt của thằng bé. Nếu không phải vừa rồi nó đưa tay ra đỡ, giờ phút này ông cũng đã gặp tình cảnh tương tự!

“Mẹ kiếp! Tiền đã đưa, sao còn ra tay?” Mặc Phong quá hối hận vì dẫn Duẫn Hạo đến nơi này.

“Như đã nói, để chúng mày ra ngoài thì cảnh sát sẽ đến rất nhanh, tụi tao không làm việc được.”

Mặc Phong sốt ruột đè lên vết thương trên đầu Duẫn Hạo, thấy thằng bé đã hôn mê bất tỉnh thì tức đến nỗi thở gấp:

“Bọn mày cũng không nhất thiết phải ra tay, nói một tiếng không phải được rồi à?”

Một tên khinh bỉ phun nước miếng xuống bên chân Mặc Phong:

“Phụt. Xã hội đen làm việc không có nguyên tắc lắm đâu, người có nguyên tắc đều là ông chủ của bọn này.”