Tổng Tài Đại Ác Thích Chiếm Hữu

Chương 49: Nam Cung gia



Trong phòng ngủ của Diệp Liên, hai người đàn ông một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm vào cô khiến cô không biết phải làm sao. Cơ thể cô run rẩy kịch liệt khi một trong hai người có ý đến gần, Phi Vũ đột nhiên nhớ đến lúc trước cô gái nhỏ này đã bị đặt vào diện không còn trong trắng? Khuôn mặt của hắn sa sầm lại.

“Mẹ của em thật sự là Diệp Tuyết Hoa? Em có biết tên của cha mình không?”

Diệp Liên mặc dù rất ngốc trong chuyện tình cảm, nhưng cô cũng không phải đứa bị ngu, từ lúc ông chú kia hỏi thăm về mẹ cô thì cô đã ngờ ngợ đoán được những kẻ này là người của cha mình. Hoặc cũng có thể là kẻ thù của ông ấy? Cô không lên tiếng, sợ hãi nhìn họ.

Thấy cô vẫn còn hoảng loạn, Phi Vũ kéo ghế ngồi xuống cách cô một khoảng rồi nhẹ nhàng nói:

“Anh tên Nam Cung Phi Vũ, là người của Nam Cung gia.”

Một câu nói ấy đủ dọa Diệp Liên sững người, cô lắp bắp:

“Nam… Nam Cung?”

“Vậy là em biết cha mình họ Nam Cung?”

Trên đời này có biết bao nhiêu người mang họ Nam Cung? Diệp Liên nhớ rõ chú Nhị Bình từng nói với cô: rất nhiều, nhiều đến nỗi làm cho cô tuyệt vọng. Hóa ra trong lúc vô tình, cô đã được chính cha của mình mua lại? Nhưng mà trông anh ta quá trẻ, cô không thể hiểu nổi mà nhìn người đàn ông trẻ kia, run run gọi:

“Cha?”

“...”

“Phụt.” Ông chú đứng phía sau đột nhiên phì cười, sau đó thì bị ánh nhìn đầy chết chóc của Phi Vũ liếc trúng, ông vội vàng hắng giọng đè xuống tiếng cười.

“Anh không phải cha của em. Em nghĩ cái gì vậy? Anh chỉ mới hai mươi sáu tuổi… Anh là anh trai của em.”

“Lại anh trai?” Diệp Liên ngu người thật sự. Sao cô có nhiều anh trai quá vậy?

“Lại?” Phi Vũ giật mình. “Em còn có anh trai? Là song sinh sao? Thằng bé ở đâu?”

Anh nghĩ là mình có hai đứa em, nếu có con trai thì càng tốt, bởi vì Nam Cung gia bây giờ đang rối loạn, anh cần một người giúp sức. Nhưng Diệp Liên lại làm anh thất vọng:

“Không, là anh trai… nuôi.”

Cô nhớ đến Duẫn Hạo, nước mắt lại trào lên. Sau khi nói chuyện với Phi Vũ, cô đột nhiên thấy tủi thân, nếu không có người này cứu giúp, nếu anh ấy không vô tình nhìn thấy tấm ảnh trên mặt dây chuyền thì có lẽ giờ phút này cô đã thảm rồi.

Thấy cô khóc, Phi Vũ hơi bối rối. Anh quay sang nhỏ giọng thì thầm với quản gia:

“Chú ra ngoài đi tìm bọn buôn người hỏi một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Liên ôm đầu gối khóc nức nở, cô vẫn chưa vượt qua được cảnh tượng trước khi bị đưa lên tàu. Những ký ức khi đó sẽ biến thành dấu ấn kinh hoàng mãi mãi lưu lại trong tâm trí cô, cho dù là sau này cũng khó mà rửa sạch được.

Phi Vũ nhìn cô em gái cùng cha khác mẹ này, cảm thấy không vui vì đã tìm thấy em ấy quá trễ.

Anh hận cha mình, chỉ hận một mình ông ấy. Nếu không phải vì ông thì mẹ anh và cả những người phụ nữ khác đã không phải chịu khổ.

Nhiều năm trước, mẹ anh qua đời sau khi nghe tin cha anh có tình nhân bên ngoài, khi đó anh vẫn còn là một đứa trẻ ngây ngô chưa hiểu chuyện. Anh đã rất hận người phụ nữ kia, và rồi mãi sau này anh mới biết, cha anh lừa gạt không ít người, khiến họ tin rằng cha chưa có gia đình. Một trong số những người đó là Diệp Tuyết Hoa - mẹ của Diệp Liên.

Mặc dù lúc đó anh còn nhỏ, nhưng anh vẫn nhớ như in cảnh tượng Diệp Tuyết Hoa quỳ xuống xin lỗi trước mộ của mẹ anh. Sau đó bà ấy rời khỏi Nam Cung gia khi mang thai.

Nam Cung Phi Vũ lớn lên trong sự nghiêm khắc và vô tình máu lạnh của cha, nhưng anh vẫn sống như cách mẹ muốn. Mẹ hy vọng anh sẽ không giống cha mình, vì vậy, anh sẽ thực hiện nguyện vọng của mẹ.

Anh đưa tay về phía Diệp Liên, dịu dàng nói:

“Liên Liên ngoan, anh sẽ đưa em về nhà.”



Trong lúc Diệp Liên mất tích, Duẫn Hạo không hề hay biết. Mẹ nói anh phải tập trung trị liệu, sau khi khỏe hơn sẽ được lập tức bay về nhà.

Tiêu Linh nhận được tin tức mà lo lắng đến nỗi mất ngủ, nhưng lại không thể làm gì khác là chờ đợi. Việc Diệp Liên mất tích sẽ là đả kích rất lớn đối với Duẫn Hạo, thằng bé vừa tỉnh dậy, làm sao chịu được cú sốc đó? Cho nên, Tiêu Linh lựa chọn giấu giếm, ít nhất là đến khi Duẫn Hạo hoàn toàn bình phục.

Gần đây tình trạng của Duẫn Hạo đã tốt hơn nhiều, anh có thể nói chuyện trở lại, nhưng khá khó khăn. Tứ chi cũng hồi phục với tốc độ chậm rãi, dù rằng vẫn còn phải ngồi xe lăn ra ngoài.

Duẫn Hạo nhớ Diệp Liên, chỉ là mẹ anh nói con bé đang tập trung thi cử, anh không dám làm phiền.

Mỗi ngày anh ra ngoài đều nhìn vòng tay may mắn mà Diệp Liên cho mình, ngốc nghếch cười.

“Liên Liên ngốc, chờ anh trở lại.”

Anh nhìn bầu trời nước Mỹ trong trẻo, lòng thầm hướng về quê nhà. Việc đầu tiên mà anh sẽ làm là cho Lập Trì một bài học vì dám tiếp cận em gái anh, lừa gạt em ấy hẹn hò với hắn. Kế tiếp, anh sẽ sắp xếp một màn tỏ tình lãng mạn cho Diệp Liên.

Vừa nghĩ đến đó, tâm trạng anh lập tức tốt hơn nhiều.

Y tá đẩy xe lăn cho Duẫn Hạo trở về phòng, tiếp tục điều trị dưới sự hướng dẫn của bác sĩ. Mỗi ngày cho anh đi tắm nắng, đi dạo để giảm bớt cảm giác áp lực, còn có thể khiến anh vui vẻ chấp nhận điều trị.