Tổng Tài Đại Ác Thích Chiếm Hữu

Chương 63: "Phố đêm"



Duẫn Hạo nghe cô nói lời yêu thì vui sướng nhào lên, nhưng bị Diệp Liên chặn lại bằng gối, cô nói:

“Không được!”

Vừa rồi cô đã bị anh hôn đến nỗi đầu óc mụ mị không phản kháng được, nếu anh lại tiếp tục thì chẳng biết được hai người họ sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Duẫn Hạo úp mặt vào cái gối trong tay cô, thở dài một hơi:

“Được rồi, anh không nên quá phấn khích.”

Nói xong, anh mới dặn dò: “Em ngủ đi, anh về phòng có chút việc.”

Diệp Liên nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng:

“Anh lúc nào cũng làm việc như vậy, có phải rất mệt không?”

“Anh không mệt.”

Chỉ có bấy nhiêu đó cũng than mệt thì sau này làm sao gánh vác được cả một tập đoàn lớn, hiện tại anh còn dư thời gian để chơi đùa cùng Diệp Liên, nhưng anh sợ mai này phải bận tối mặt tối mũi như cha anh.

Sau khi ra khỏi phòng của Diệp Liên, anh gọi điện thoại cho Nhị Bình.

“Thiếu gia? Cậu làm gì mà giờ này mới gọi lại cho tôi vậy?”

“Làm việc riêng.”

“À, mấy hôm nay hàng hóa của Phương gia bị tổn thất khá nhiều, hơn một nửa bị chìm ngoài biển, phần còn lại vào đến bờ cũng bị chúng ta cướp rồi. Khà khà.”

“Chú có vẻ rất thích thú với việc này?” Duẫn Hạo nghe tiếng cười của ông mà hơi rùng mình, còn biến thái hơn cả anh.

“Lâu ngày không làm gì lớn, ngứa tay chút. Phương gia đang liên hệ với người của giới hắc đạo để can thiệp việc này.”

“À? Bọn họ còn bao nhiêu tiền để thuê người chứ? Theo dõi sát sao, có chuyện gì thì báo lại cho cháu.” Duẫn Hạo nói. “Nhớ đừng để ai trong số họ chết cả, đặc biệt là Phương Ngọc.”

“Tôi biết rồi.”

Nhị Bình nói xong quay sang nhìn người đàn ông đang cười tủm tỉm bên cạnh mình, đây là Nam Cung Phi Vũ, một người khá nổi tiếng ở phía Bắc. Không hiểu sao thiếu gia lại chơi cùng hắn ta, một kẻ vẻ ngoài thân thiện, miệng nam mô nhưng bụng một bồ dao găm.

Thấy ông ta nhìn mình, Phi Vũ nói:

“Làm sao vậy?”

“Tôi đang tự hỏi cậu làm sao phá được số hàng hóa đó của Phương gia?”

“Tôi nói tôi cài bom vào tàu hàng của họ, ông tin không?” Phi Vũ nghiêng đầu, trên khuôn mặt tuấn mỹ là nụ cười vô hại.

“Tin.”

Đám người này còn tàng trữ và buôn bán vũ khí thì chuyện sở hữu vài quả bom, thậm chí trăm quả cũng không có gì lạ.

Phương gia thật xui xẻo khi đụng trúng hai tên nhóc này. Duẫn Hạo dùng truyền thông chà đạp tinh thần của họ, khiến họ ngày đêm ăn ngủ không yên. Phi Vũ trực tiếp phá hỏng hàng hóa nhà họ, không cho một cơ hội ngóc đầu lên.

Thời gian này, Phương Ngọc đã sắp phát điên vì vấn đề tổn thất hàng hóa, công ty thì thua lỗ đã đến bờ vực phá sản, thậm chí số nợ trước đó cha vay ngân hàng để thu mua hàng cũng không có cơ hội trả.

Nhìn gia đình bây giờ lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, cô ta bắt đầu nghĩ đến việc trốn khỏi Phương gia.

Đêm, khi cả nhà đang bận rộn ở trong phòng bàn chuyện phải làm sao để đối mặt với khoản nợ và số hàng bị hỏng, Phương Ngọc lén lút gom quần áo vào ba lô rồi trốn đi.

Bên ngoài có người lập tức báo tin cho Duẫn Hạo:

“Thiếu gia, cô ta gây thù chuốc oán khiến gia đình gặp nạn xong bây giờ lại ôm đồ bỏ trốn rồi.”

Nghe thiếu gia bảo cứ để cô ta chạy nhảy một chút cho vui, Nhị Bình hiểu ý tắt máy đi. Một đứa nhỏ được nuôi lớn trong gia đình toàn là cáo già thì sẽ biến thành một kẻ mưu mô, Phương gia ai cũng có tiếng xấu, bây giờ quả thật nuôi được một cô con gái “cực phẩm” rồi này.

Phương Ngọc mang theo chút tiền và trang sức mà mình để dành được rồi sợ hãi bắt taxi rời đi. Đi đâu cũng được, cô ta đã quá hoảng loạn rồi. Nếu cứ tiếp tục thế này thì thật sự sẽ phát điên mất! Mấy ngày này bị đánh không ít, cha, mẹ đều ra tay tàn nhẫn vì nghĩ cô ta là kẻ khiến gia đình gặp cảnh khốn khó. Nhưng nghĩ lại, rõ ràng người sai khiến cô ta là cha mà!

Nước mắt chảy dài trên mặt Phương Ngọc, cô ta sợ hãi nói với tài xế:

“Chú chạy nhanh lên một chút.”

“Tôi đã chạy nhanh hết mức rồi, đoạn đường này không thể vượt qua năm mươi cây số trên giờ đâu.”

“Tôi mặc kệ, chú chạy nhanh lên!” Phương Ngọc ôm chặt ba lô, vẻ mặt thất hồn lạc phách.

Nhà không còn tiền, bị siết nợ, sau đó hàng xóm xung quanh ai cũng mắng họ là một đám người ô hợp. Phương Ngọc đứng mũi chịu sào, áp lực có thể nghĩ. Một cô gái mới mười tám tuổi phải đối mặt với những lời đàm tiếu của tất cả mọi người, lại bị cha mẹ đánh đập chửi mắng, cô tuyệt vọng vô cùng, chẳng thể sống nổi ở nhà mình nữa.

Chiếc xe chạy rất lâu và rồi đột nhiên rẽ vào trong một khu hẻo lánh, ban đầu Phương Ngọc không chú ý lắm, ngẩng đầu mới phát hiện bản thân đã đến một nơi xa lạ. Cô ta sợ hãi:

“Đây là đâu? Tôi bảo chú đưa tôi đến khách sạn nào đó để nghỉ tạm mà?”

...

Phi Vũ vừa tỉnh giấc sau khi nghe báo tin, nhàm chán gọi điện thoại hỏi Nhị Bình:

“Nghe nói thiếu gia nhà cậu định dồn cô ta vào phố đêm?”

“Đúng vậy.”

“Ác thật đấy, nhưng tôi thích.”

Phi Vũ dập máy, sau đó nghĩ ngày mai nên đi tìm em gái, đưa con bé đi dạo phố một lát. “Phố đêm”, nơi mà Phương Ngọc sắp bị đưa vào là khu vực trị an kém nhất nước. Không giống như hòn đảo “tự trị” ngoài biển kia là dành cho những kẻ có máu mặt, nơi này chỉ là một khu vực có tỉ lệ tội phạm vô cùng cao mà thôi.