Tổng Tài Đại Ác Thích Chiếm Hữu

Chương 72: Chú đừng chết



Hoắc Tư Thần cho người hộ tống vợ mình và một vài nhân vật quan trọng rời đi trước, trong đó có cha mẹ của Diệp Liên, chủ tịch thành phố, những đối tác lâu năm của Hoắc gia.

Khi Nhị Bình đang che chắn cho Diệp Liên di chuyển về phía cửa ra vào thì đột nhiên nhìn thấy một người có hành động mờ ám, ông không chút nghĩ ngợi đưa tay ra đẩy mạnh Diệp Liên về phía trước, rút súng, bóp cò. Động tác của ông liền mạch và nhanh gọn vô cùng, âm thanh đoàng đoàng vang lên, hai phát súng một trước một sau bắn ra.

Tiếng la hét nhất thời vang vọng, mọi người ôm đầu ngồi thụp xuống sàn nhà, Diệp Liên thì ngã lăn quay. Cô ngẩng đầu lên, giật mình phát hiện một vị khách mời và chú Nhị Bình ngã xuống cùng một lúc.

Hai mắt trợn to lên, Diệp Liên kinh hãi nhào qua chỗ ông:

“Không! Chú! Chú ơi!”

Tiếng kêu đầy thê lương của cô khiến người khác nghe mà đau lòng thay, nước mắt tràn ra ngoài, cô xông tới bên cơ thể cao lớn đang nằm dài dưới sàn nhà, tay chân luống cuống chạm vào người ông.

“Chú ơi, chú đừng chết, chú ơi…”

Diệp Liên không biết phải đặt tay ở đâu, hai mắt cô cay xè, òa khóc nức nở.

Biến cố phát sinh khiến mọi người đều sợ run, không dám manh động chút nào. Duẫn Hạo cũng nhanh chân chạy về phía Diệp Liên, lúc này trên lầu đã xuất hiện không ít người cầm súng chĩa về phía những vị khách mời.

Hoắc Tư Thần không thể tin là khách mời cũng bị mua chuộc được, anh đã quá dễ dãi với họ rồi. Trên khuôn mặt lạnh lùng của anh hiện lên sự tàn độc, nói: “Ai dám nhúc nhích, bắn.”

Mọi người nghe xong chỉ có thể ngồi im tại chỗ, rốt cuộc bên trong đám khách mời này còn kẻ khác trà trộn vào không? Họ không biết, cho nên phải thật cẩn thận.

Hoắc Duẫn Hạo ngồi xuống bên cạnh chú Nhị Bình, Diệp Liên khóc òa lên, cuống cuồng nói:

“Anh, chú, chú bị bắn, mau gọi xe cứu thương…”

“Em khóc cái gì chứ?” Duẫn Hạo bình tĩnh hỏi.

Diệp Liên sững lại, không thể tin nổi:

“Sao anh có thể vô tâm như vậy?”

Duẫn Hạo dùng ánh mắt cực kỳ tỉnh táo nhìn cô:

“Nếu anh vô tâm như vậy thì thế nào? Nếu tay anh nhuốm máu người khác thì sẽ ra sao? Diệp Liên, anh muốn hỏi em, khi đó em vẫn sẽ chấp nhận anh hay chối bỏ anh?”

“Em…” Diệp Liên lần đầu tiên tức giận đến nỗi gắt gỏng với anh: “Đây đâu phải lúc nói chuyện này, anh mau gọi xe cứu thương, nhanh lên!”. Được copy 𝘁ại ﹢ TR𝓾 MTR𝑈Ye𝙉.𝖵𝓃 ﹢

“Trả lời anh trước.”

Duẫn Hạo đột nhiên cố chấp đến nỗi làm người ta bực mình, Diệp Liên nhìn thấy trong mắt anh là sự nghiêm túc, giống như nếu cô chưa cho anh đáp án anh cần, thì anh vẫn sẽ hỏi đến cùng, mặc kệ sống chết của chú Nhị Bình.

Trong người Diệp Liên không mang điện thoại, váy của cô không hề có túi, đó là lý do cô nhờ anh gọi xe cứu thương, nhưng việc đầu tiên anh làm khi xông về phía này không phải nhìn tình trạng của chú Nhị Bình ra sao, mà là chất vấn cô?

Diệp Liên thất vọng nhìn anh:

“Em có thể chấp nhận việc anh giết kẻ xấu, nhưng không thể chấp nhận chuyện anh vô tình với những người thân cận của anh thế này.”

Cô cắn chặt răng để nén tiếng khóc lại, quay sang muốn mượn điện thoại của người bên cạnh, nhưng vừa nhúc nhích đã nghe thấy Duẫn Hạo nói:

“Chú định nằm đến bao giờ?”

“Khụ khụ, chú thấy hai đứa đang nói đến đoạn quan trọng, định nằm thêm một lúc nữa.”

Giọng của chú Nhị Bình vang lên làm Diệp Liên ngớ ra, cô xoay đầu nhìn ông, đưa tay sờ khắp ngực ông rồi lắp bắp:

“K-Không có máu? Chú, chú không bị bắn trúng?”

Nhìn vẻ mặt ngây ngô của cô, Duẫn Hạo giải thích:

“Có áo chống đạn.”

Nhị Bình sờ sờ trái tim đang còn đập điên cuồng của mình, nói:

“Chú quý trọng mạng sống của mình lắm.”

Dù có áo chống đạn nhưng vẫn đau thật đó, hơn nữa nếu vừa rồi vị khách mời kia nhắm lên đầu ông thì coi như có mặc mười lớp áo chống đạn cũng đi chầu ông bà ông vải.

Diệp Liên cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, cô nhìn chú Nhị Bình rồi nhìn Duẫn Hạo trong nước mắt. Thấy cô như vậy, Duẫn Hạo hắng giọng:

“Anh chỉ muốn biết nếu mình cũng giết người thì em có còn yêu anh không.”

“Nhưng tại sao phải hỏi vào đúng lúc này?” Diệp Liên cảm giác mặt mình bắt đầu đỏ lên, vừa rồi la hét thảm thiết khóc lóc như thế, như là khóc tang gia đình vậy!

Cô tức giận đấm chú Nhị Bình đang nằm trên sàn một cái:

“Chú ngã xuống thì mở mắt ra nói một câu sẽ chết hả? Hại cháu tưởng chú trúng đạn.” Mất mặt chết đi mất thôi!

“Do bị trúng đạn nên choáng.” Nhị Bình giải thích qua loa, ông không thể nói là thấy con bé khóc như thế ông rất vui được. Khà khà.

Ai nói gì Diệp Liên nghe nấy, tin răm rắp, sau khi đỡ chú Nhị Bình dậy, cô ôm chặt lấy ông rồi cùng ông đi vào nhà trước. Cho dù có áo chống đạn đi nữa thì hành động của ông thật sự khiến cô rất cảm động, cách mà ông bảo vệ cô gần như là bản năng, không chút nghĩ ngợi. Nếu bị bắn vào đầu, tay, chân, những nơi không có lớp bảo vệ thì kết quả sẽ thế nào?

Diệp Liên sợ lắm, cô không dám nghĩ đến cảnh tượng ấy chút nào. Cô đột nhiên nhớ đến cảnh Duẫn Hạo nằm trên giường bệnh, sau lưng lạnh toát.

“Chú đừng bao giờ dọa cháu như thế nữa!” Diệp Liên ôm chặt cánh tay Nhị Bình, nước mắt rơi lã chã.

Nhị Bình thấy con bé khóc thì sợ hết hồn:

“Chú xin lỗi, cháu đừng khóc nữa.”

Hai chú cháu đi rồi, bên trong sảnh mới bắt đầu màn tiệc chính.