Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 207: Giai đoạn yêu thử (3)



Lúc này, nhà họ Tống.

Mai Lưu Ly ở đại sảnh, trước sau đứng ngồi không yên. Tống Duy Nhất mất mát cúp điện thoại, Mai Lưu Ly lập tức hỏi: “Thế nào? Tổng thống có nghe điện thoại không?”

“…” Tống Duy Nhất lắc đầu: “Thư ký nói anh ấy rất bận, chờ rảnh sẽ gọi lại cho chúng ta.”

“Gọi lại?” Mai Lưu Ly hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta gọi điện thoại từ ngày hôm qua tới hôm nay. Mẹ cũng không tin, cậu ta có thể bận đến mức không có thời gian trả lời điện thoại.”

Tống Duy Nhất tâm phiền ý loạn: “Mẹ… Anh ấy ở trên TV, chuyện hôn nhân của chúng con sẽ thuận theo ý dân, ý này là nói… Anh ấy sẽ không cưới con, đúng không?”

Mai Lưu Ly thở dài: “Nghe giọng điệu đó thì đúng là như vậy. Hiện tại vị trí chủ tịch nghị viện của ba con đang gặp nguy cơ lớn, đến lúc đó, Bạch Dạ Kình nếu muốn chú của cậu ta quang minh chính đại sửa lại án xử sai, không có con ràng buộc, quả thực dễ như trở bàn tay. Chỉ sợ, sẽ không chịu sự uy hiếp của chúng ta.”

Tống Duy Nhất vừa nghe, vừa thương tâm lại vừa buồn bực: “Sao ba lại hồ đồ như vậy. Anh ấy sẽ là con rể của ba, còn nghe trộm cái gì chứ!”

“Con thì biết cái gì? Việc chính trị, con sao có thể nhìn thấu được? Nếu Bạch Dạ Kình không có sự thông minh lanh lợi, chuyện cưới con có thể dễ dàng để người ta sắp đặt sao, hiện giờ ba con cũng sẽ không rơi vào tình cảnh khó khăn như vậy!”

“Vậy… phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ, nhà họ Tống cứ như vậy thua ở trên tay anh ta?” Trong lòng Tống Duy Nhất vô cùng khó chịu: “Toàn thế giới đều đang xem hôn lễ của con và anh ta, hiện tại đột nhiên bị anh ta hủy hôn, sau này con còn kết hôn thế nào nữa?”

Cô ta nghĩ nghĩ, giận dữ nói: “Nếu anh ta không chịu cưới con, cũng đừng trách con vô tình! Những ảnh chụp không thể lộ của anh ta, đều ở trên tay con! Chọc tức con, con lập tức tung nó ra!”

Mai Lưu Ly gật đầu, dường như là đồng ý chủ ý này: “Đến lúc đó cũng chỉ có như thế!”

Hai người đang thương lượng, quản gia nói: “Phu nhân, vừa rồi có vị khách tặng ngài thứ này. Nói là nhất định phải để ngài tự mình xem qua.”

“Thứ gì?” Mai Lưu Ly tò mò.

Tống Duy Nhất lấy cái túi, lắc qua, nói: “Mẹ, hình như là ảnh chụp.”

“Ảnh chụp?” Gần đây Mai Lưu Ly không chụp ảnh, lòng bà ta đầy nghi hoặc.

Nhận túi giấy, mở ra, vừa thấy, sắc mặt lập tức thay đổi. Tống Duy Nhất ghé qua xem: “Mẹ, nhìn cái gì?”

Mai Lưu Ly dường như bị dọa nhảy dựng, vội vàng nhét mấy tấm ảnh kia vào túi.

“Sao vậy? Con cũng không thể xem sao?” Tống Duy Nhất hỏi.

Mai Lưu Ly lắc đầu, giấu đồ vật kia ở phía sau. Bởi vì chột dạ, ánh mắt vẫn luôn mơ hồ, một lúc lâu, mới nghẹn giọng nói một câu: “Cái kia… Duy Nhất, mấy ảnh chụp con vừa nói đó, mẹ thấy, chúng ta còn phải bàn bạc kỹ hơn.”

“Mẹ, làm sao vậy? Tại sao chứ?” Tống Duy Nhất càng trở nên khó hiểu.

Sắc mặt Mai Lưu Ly rất khó xem “Đừng hỏi tại sao, mẹ nói bàn bạc kỹ thì phải bàn bạc kỹ hơn. Những ảnh chụp đó con đưa mẹ, mẹ cầm đi cất!”

…………………………

Giờ phút này, trong phòng làm việc của cung Bạch Vũ, Lãnh Phi nhận điện thoại, đi tới thẳng chỗ ngài Tổng Thống.

“Sĩ quan phụ tá của thuộc hạ đã đưa những bức hình ướt át của Mai Lưu Ly và Tống Quốc Nghiêu đến tay bà ta, vừa nãy Mai Lưu Ly tự mình gọi điện thoại lại đây, nói là những tấm ảnh chụp của ngài bà ta nhất định sẽ thiêu hủy, tuyệt đối sẽ không tuồn ra ngoài.”

“Thiêu hủy?” Bạch Dạ Kình liếc Lãnh Phi một cái, lạnh giọng nói: “Ảnh chụp chụp không tồi, giúp tôi cầm lại, lưu lại làm kỷ niệm.”

Nói tóm lại, chẳng qua là bởi vì không tín nhiệm Mai Lưu Ly. Để bà ta thiêu hủy, không bằng lấy về trên tay mình còn đáng tin cậy hơn.

Lãnh Phi hiểu rõ, xoay người đi truyền đạt ý tứ.

…………………………

Hôm sau.

Trong nhà rất bận. Bởi vì là đại thọ 50 của Thẩm Mẫn, hàng xóm xung quanh đều tới ăn cơm trưa, cảnh tượng rất náo nhiệt, cho nên hôm nay Thẩm Mẫn chuẩn bị thực đơn.

Sáng sớm, Hạ Tinh Thần dựa vào thực đơn mà mẹ chuẩn bị ra chợ mua đồ ăn. Hạ Đại Bạch vẫn luôn dính bên người cô, vừa tò mò nhìn Đông nhìn Tây, một vừa nói với cô: “Đại Bảo, ngày mai chúng ta thật sự phải trở về sao?”

“Ừ. Con phải trở về đi học.”

“Nhưng mà, con sẽ nhớ Đại Mao Nhị Mao, đặc biệt sẽ nhớ bà ngoại, làm sao bây giờ?” Lại nói tiếp, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Bạch càng u sầu: “Chúng ta nói bà ngoại theo chúng ta cùng nhau trở về, được không? Dù sao nhà Tiểu Bạch lớn như vậy, tất cả mọi người đều có thể ở bên trong, càng náo nhiệt hơn mà!”

Tất cả mọi người đều ở chung một chỗ, quả thực rất náo nhiệt, còn rất ấm áp. Ngẫm lại, cảm thấy những hình ảnh đẹp đẽ đó, làm người ta khát khao.

Nhưng mà hiện thực lại không hề giống như trong tưởng tượng.

“Sau này nếu con nhớ bà ngoại, mẹ thỉnh thoảng lại dẫn con về đây. Nhưng mà, hiện tại bà ngoại con không muốn trở về với chúng ta.” Hạ Tinh Thần an ủi con trai.

Hạ Đại Bạch chu miệng, bộ dạng mất mát.

Hạ Tinh Thần dựa vào thực đơn chọn xong đồ ăn, giỏ đồ đã rất nặng. Hạ Đại Bạch nhìn thấy cô mệt, thế nào cũng phải chia sẻ với cô, Hạ Tinh Thần cũng mặc cho nhóc cùng mình nâng giỏ đồ ăn đi về phía trước.

“Tinh Thần!”

Một lớn một nhỏ mới ra chợ mua thức ăn đã thấy thím Lý cách mấy mét đang lớn giọng kêu cô.

“Thím Lý, thím cũng tới mua đồ ăn hả!” Hạ Tinh Thần cười chào hỏi.

Kết quả, thím Lý đi tới, túm tay cô: “Cháu nhanh chóng trở về đi! Xảy ra chuyện rồi!”

Lòng Hạ Tinh Thần trầm xuống: “Chuyện gì vậy ạ?”

“Bệnh tim của mẹ cháu tái phát rồi! Cháu nhanh trở về đi!”

Đồ ăn trong tay cô rơi xuống, cũng không có tâm trạng quan tâm. Cô ôm Hạ Đại Bạch trong tay, bước nhanh chạy về nhà. Đến cửa nhà, xe cứu thương đã tới.

Một đám người hỗ trợ, đẩy mẹ cô từ bên trong đi ra. Hạ Tinh Thần gấp đến độ không thở nổi, giao con cho thím Lý, bản thân nhanh chóng đi theo bác sĩ tới bệnh viện duy nhất ở trấn trên.

Cả ngày, Hạ Tinh Thần đều ở bệnh viện bận lên bận xuống. Thẩm Mẫn hôn mê chưa tỉnh.

Bác sĩ nói: “Bệnh của mẹ cô là bệnh cũ, cần giải phẫu tim, không làm không được, không thể chậm trễ.”

“Nơi này có thể ghép tim?”

“Đương nhiên là không làm được.” Bác sĩ lắc đầu: “Ngày mai chờ tình huống của mẹ cô tốt hơn một chút thì nhanh chóng chuyển viện đi. Chuyển tới bệnh viện thủ đô đi. Chỗ đó mới có điều kiện chữa bệnh tốt. Bằng không…

Bác sĩ nói đến đây, lắc đầu, không nói thêm. Rõ ràng là tình huống không lạc quan.

Hạ Tinh Thần nghe xong, trong lòng nặng trĩu.

Cả buổi chiều cô ngồi ở trong giường bệnh cầm di động lên mạng tìm bệnh viện, muốn xem xem chỗ nào thích hợp. Đến khi trời tối, di động của cô vang lên, Bạch Dạ Kình gọi tới.

“Đang ở đâu vậy?” Ở bên kia anh hỏi.

Hạ Tinh Thần dựa trên tường, tay vỗ cái trán, trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng: “Bây giờ em đang ở bệnh viện…”