Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 219: Yêu sâu đậm bao nhiêu, hận nhiều bấy nhiêu (3)



Sắc mặt của Dạ Việt lạnh lùng, trực tiếp đổ thuốc mê vào trong miệng, bóp chặt lấy cằm của cô ấy, tách đôi môi mím chặt của cô ấy ra. Cúi đầu, rồi trực tiếp dùng kế hôn cô ấy để đổ thuốc vào miệng cô ấy.

Những thứ Ngu An cho cô ấy ăn đều có thể chết người hết cả!

“Nuốt!” Anh ta ra lệnh cho cô ấy.

Cái mùi kinh tởm và hơi thở cay nồng xộc vào miệng, thực sự rất khó chịu. Bạch Minh Diệp vừa định nhổ ra, Dạ Việt cau mày che miệng lại, không cho cô ấy còn hội. Cô ấy đan hai tay vào nhau và cố gắng đẩy anh ta ra nhưng không thể đẩy nổi. Người đàn ông này hận chính mình đến mức nào? Cô ấy chỉ muốn uống nước, anh ta không những không cho cô mà còn dùng thứ khó chịu như này để quấy rối cô! Ly rượu vừa rồi không đủ để anh ta trút giận sao?

Chất lỏng khó chịu buộc phải nuốt xuống, trước khi cô ấy kịp định thần lại, người đàn ông đã trực tiếp nhấc cơ thể yếu ớt của cô ấy lên khỏi giường, ném vào phòng tắm rồi an vị trong bồn tắm.

“Nhổ ra!” Giọng nói của Dạ Việt ở ngay bên tai. Anh ta vẫn vậy, thích nhìn người ta từ trên xuống rồi ra lệnh.

Cơn mê bắt đầu phát huy tác dụng, Bạch Minh Diệp chỉ cảm thấy trong bụng như thể sôi sùng sục lên vậy, một lúc sau, rượu lẫn với thuốc lộn xộn đều bị nôn ra hết. Cô ấy không biết mình đã nôn trong bao lâu, nhưng bụng cô ấy cảm thấy trống rỗng, cô ấy cảm thấy khó chịu đến mức muốn nôn ra mật thì mới dừng lại.

Dạ Việt nhìn cô ấy như vậy, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, nhưng sự không chịu nổi đó chỉ thoáng qua. Thay vào đó, nó trở nên càng vô tình hơn, tàn nhẫn hơn

Mềm lòng với người phụ nữ này là điều mà Dạ Việt không thể làm!

Vì vậy, mặc kệ cô ấy, anh ta xoay người bước ra khỏi phòng tắm.

Thở gấp một hồi lâu, Bạch Minh Diệp mới miễn cưỡng đứng dậy từ trên mặt đất, xả toilet, hai tay phát run. Tuy trong bụng có chút khó chịu nhưng cả người tỉnh táo hơn rất nhiều.

Điều này đã cho cô ấy lại sự tỉnh táo để phán đoán nơi mình đang ở.

Phòng tắm lớn, trang trí phòng ngủ bên ngoài rất đơn giản và khí chất, phong cách của anh ta. Xem ra anh ta đã đưa cô ấy đến nơi ở của mình. Chỉ là những bức tranh treo trên tường vừa nhìn là biết đống đó không phải do anh ta lựa.

Bạch Minh Diệp thu lại ánh mắt, súc miệng bằng nước rồi lại vỗ nước nhẹ lên mặt. Bản thân trong gương trông thật xấu hổ và ngượng ngùng. Ngay cả váy của cô ấy cũng bị bẩn.

Dáng vẻ này thực sự quá khác so với Bạch Minh Diệp của mười năm trước...

Vậy là, cô ấy đã khiến Dạ Việt thất vọng rồi sao?

Đối diện với mặt mình phản chiếu trong gương, cô ấy nhếch môi cười, dù cố làm ngơ nhưng vẫn không kìm được nỗi chua xót đang lan tràn trong lòng.

Tuy nhiên, sau tất cả, cuối cùng Dạ Việt cũng đưa cô ấy về nhà của anh ta.

“Cô chủ, đây là bộ đồ ngủ mà ông chủ nhờ tôi chuẩn bị cho cô.” Đúng lúc này, người giúp việc bước vào gõ cửa phòng tắm.

“Cảm ơn.” Bạch Minh Diệp kiềm chế cảm xúc, cười nhẹ, cầm lấy bộ đồ ngủ chất liệu bằng lụa trong tay. Cô ấy nhìn lướt nhìn qua, đó là một chiếc váy ngủ bằng lụa trắng. Mẫu mới nhất dành cho nữ, thậm chí còn không có mác nhãn hàng hiệu.

Trong tâm trí của Bạch Minh Diệp, cô gái mà cô ấy nhìn thấy trong đám cưới lần trước đột nhiên xuất hiện, cô ấy vội ngăn người giúp việc lại và hỏi: "Ngoài Dạ Việt ra còn có ai sống trong ngôi nhà này không?"

"Ý cô là cô Nạp Lan?"

“Nạp Lan.” Bạch Minh Diệp lặp lại hai từ này rồi gật đầu: “Đúng vậy, tôi đang nói về cô Nạp Lan đó. Cô ấy cũng sống ở đây à?”

“Đúng rồi ạ.” Người hầu gật đầu và nói không chút giấu giếm: “Cô Nạp Lan còn được coi là cục cưng của ông chủ chúng tôi. Ngài ấy đi đâu cũng đều dẫn theo cô ta. Ông chủ ở chỗ này, đương nhiên cô Nạp Lan cũng ở đây”.

Bảo bối…

Hóa ra họ đã sống cùng nhau...

Có vẻ như Dạ Việt vẫn như mọi khi - khi yêu ai thì thật lòng muốn nói cho cả thế giới biết. Những bức tranh này trong phòng khách có lẽ là do cô gái kia chọn.

Bạch Minh Diệp nhìn xuống bộ đồ ngủ trên tay, đột nhiên cô ấy xấu hổ và cảm thấy rất nhàm chán. Nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn gật đầu: "Vậy thì hãy giúp tôi cảm ơn ông chủ của cô và cô Nạp Lan nhé."

Không từ chối, cô ấy lấy bộ đồ ngủ và vào phòng tắm để tắm. Xem ra Dạ Việt thật sự đã huấn luyện cô gái đó rất kỹ, bởi vì biết thừa là cô Nạp Lan còn có ở nhà, vậy mà anh ta dám công khai đưa người phụ nữ khác về nhà.



Sau khi tắm xong, Bạch Minh Diệp cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô ấy tìm máy sấy tóc trong phòng nhưng không thấy nên phải ra khỏi phòng.

Sau khi ra khỏi phòng thì nhìn thấy bóng dáng Dạ Việt đứng trên hành lang sảnh lớn. Dáng vẻ đề phòng của anh ta thực sự không chê vào đâu được. Bạch Minh Diệp bước xuống cầu thang bằng đôi chân trần, nhìn xung quanh và thấy được ngay cả cửa sổ ở đây cũng là kính chống đạn, toàn bộ ngôi nhà giống như một tòa lâu đài kiên cố vậy.

“Làm gì vậy?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trên cao.

Dạ Việt híp mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng trắng nõn dưới lầu. Chết tiệt! Chiếc váy ngủ của Nạp Lan quá ngắn! Mặc nó vào người, chỉ vừa đủ che đi cặp mông hồng hào của cô ấy. Một đôi chân thon thả, lộ ra hoàn toàn. Cô ấy vẫn đi xuống lầu như thể mình không hề biết chuyện gì xảy ra, cô ấy không nhận ra ánh mắt của người đàn ông trong phòng lúc nào cũng đang nhìn cô ấy sao?

Cô ấy là một nàng tiên!

Một nàng tiên có vẻ đẹp mười phân vẹn mười!

Mười năm trước, tại sao anh không nhận ra người phụ nữ này lại giỏi dụ dỗ đàn ông như thế này?

“Vào nhà anh một lần cũng khó, vậy giờ cho tôi đi thăm quan một chút đi.” Bạch Minh Diệp từ trên lầu ngước lên nhìn anh ta, anh ta vừa mới tắm xong, trên người mặc áo choàng đen, dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú của anh ta với các cạnh và góc sắc nét trông thậm chí còn kiên quyết và nghiêm khắc hơn. Anh ta đứng như tượng ở đó, tuy rằng cách xa như vậy, nhưng cũng đã khiến cho người ta có cảm giác bị áp bức vô cùng rồi.

Bạch Minh Diệp nói một cách thoải mái: "Tôi đã nghĩ rằng tôi có thể nhìn thấy cô chủ của ngôi nhà này, nhưng bây giờ có vẻ cô ấy không có ở đây đêm nay."

Dạ Việt lạnh lùng nhìn. Anh từ trên lầu sải bước đi xuống, giễu cợt nhìn cô: "Cô nghĩ xem, nữ chủ nhân của Dạ Việt tôi đâu phải ai cũng có thể gặp?"

Giọng điệu mỉa mai của anh ta đủ gây sát thương lớn cho cô ấy, nhưng dường như cô ấy không quan tâm. Với một nụ cười nhạt: "Tôi muốn cảm ơn cô ấy vì bộ đồ ngủ. Quần áo của tôi đã được giặt khô, tôi cũng chẳng cần mấy người đuổi mà sẽ nhanh chóng tự động rời khỏi đây thôi."

Bạch Minh Diệp nói xong thì quay người sang một bên, tránh anh ta và muốn lên lầu. Cảm giác bị áp chế của Dạ Việt vẫn còn mạnh mẽ như vậy. Cô ấy không muốn dành nhiều thời gian để tiếp xúc với anh ta. Cảnh cô ấy mất kiểm soát hôn anh vừa rồi, cô ấy vẫn còn nhớ rất rõ, thật sự rất tệ!

Nhưng mà…

Vừa mới đi ngang qua bên cạnh anh, cô ấy đã bị Dạ Việt trực tiếp tóm lại.

“Em thực sự nghĩ bây giờ em có thể tự do ra vào với chỗ ở của Dạ Việt tôi hả, muốn đi thì đi muốn rời thì rời sao?” Anh ta dùng một tay nắm chặt lấy cánh tay cô, trực tiếp dùng tay kia ôm lấy hông cô ấy. Dù chỉ mới xoẹt ngang qua bộ đồ ngủ, nhưng anh ta có thể cảm nhận được người phụ nữ chết tiệt này không mặc gì bên dưới bộ đồ ngủ!

Hông của cô ấy mềm và cong, nhỏ gọn. Lòng bàn tay của anh ta rộng, nhưng anh ta có thể cảm giác gần như hông của cô ấy đã nằm trọn trong lòng bàn tay anh ta vậy.

Bạch Minh Diệp cảm nhận được sức nóng từ bàn tay đó, thân thể mảnh mai run lên, trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh: "Đừng nói với tôi là anh muốn giữ tôi ở đây? Cho dù tôi có đồng ý đi chăng nữa thì nữ chủ nhân của căn nhà này chắc chắn sẽ không vui đâu. ”