Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 221: Người một nhà (2)



Hạ Đại Bạch rất muốn có một cô em gái nhỏ để chơi đùa cùng mình, thằng bé vốn đang tràn đầy mong đợi, kết quả khi nghe thấy ba nói như vậy thì lập tức thất vọng: “… Nhưng mà, không phải chính Tiểu Bạch đã nói sao, hai người ngủ chung một chỗ sẽ có em bé nhỏ. Tối hôm qua con cũng không có làm phiền hai người! Cho nên, con là bị gạt sao?”

Cho nên nói...

Tối hôm qua, cô đặc biệt chờ đến khi thằng bé ngủ, rồi mới qua bên kia, kết quả, vẫn là để cho vật nhỏ phát hiện được cô không ngủ ở bên cạnh thằng bé?

Hạ Tinh Thần cảm thấy xấu hổ đến chết mất.

Bạch Dạ Kình lại nói: “Ngủ một lần không đủ, phải ngủ rất nhiều rất nhiều lần. Cho nên, nếu như con thật sự muốn có em gái nhỏ, sau này cũng phải để cho mẹ con tới ngủ cùng ba.”

Anh dừng lại, rồi lại trịnh trọng bổ sung thêm một câu: “Chỉ có ba và mẹ!”

Người đàn ông này!

Hạ Tinh Thần thật sự muốn bảo anh im miệng. Rốt cuộc thì còn có thể ăn tiếp bữa sáng được hay không?

Hạ Đại Bạch cắn đũa, thằng bé suy tư một lúc lâu, sau đó dùng ánh mắt rất là hoài nghi nhìn anh: “Tiểu Bạch, ba không gạt con đó chứ? Sao con cứ cảm thấy là ba đang muốn đẩy con ra, độc chiếm Đại Bảo, cho nên mới lừa gạt con, nói như vậy thì mới có thể có em gái nhỏ.”

Bạch Dạ Kình nhìn về phía người nào đó rồi nói: “Không tin thì con cứ thử hỏi Đại Bảo của con đi.”

Hạ Đại Bạch hướng khuôn mặt nhỏ nhắn về phía cô. Hạ Tinh Thần cố hết sức bình tĩnh: “Ừ, Tiểu Bạch lừa gạt con đấy. Sau này mẹ sẽ chỉ ngủ cùng con mà thôi.”

“...” Tuy cô không ngẩng đầu, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn của người đàn ông đối diện này.

Cô cười cười, quyết định mặc kệ anh. Hạ Đại Bạch ở bên cạnh quấn quít lấy cô, lại muốn để Đại Bảo ngủ cùng mình, nhưng mà, nếu như hai người ngủ thật sự có thể sinh ra em gái nhỏ thì sao?

Hạ Tinh Thần đưa mắt nhìn Bạch Dạ Kình lên xe, rời đi. Lại chờ tài xế đến đón Hạ Đại Bạch đi, cô ở nhà thu dọn lại. sau đó, Trì Vị Ương tới gõ cửa, đi đến bệnh viện cùng cô.

Lúc hai người đến bệnh viện, thì Thẩm Mẫn cũng vừa tỉnh, Trì Vị Ương chào hỏi bà ấy, rồi cô ấy đi cắm hoa và rửa trái cây, ngồi nói chuyện với bà ấy một lúc, lại vội vàng trở về đi làm. Đến chín giờ, y tá đẩy Thẩm Mẫn ra ngoài làm các loại kiểm tra trước khi phẫu thuật, sau khi kiểm tra xong thì trực tiếp đưa vào phòng phẫu thuật.

Một mình Hạ Tinh Thần ngồi chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, trong lòng cô ít nhiều cũng có chút hoảng loạn. Nhưng mà Phó Dật Trần đã nói kỹ thuật của bác sĩ Cảnh rất tốt, hoàn toàn có thể tin cậy được.

Đến mười giờ, trong phòng phẫu thuật vẫn không có động tĩnh gì. Hạ Tinh Thần không dám đi lên hỏi, cô chỉ có thể ngồi chờ ở đó.

“Tinh Thần.” Đột nhiên, có tiếng bước chân cùng với một giọng nói quen thuộc vang lên. Cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy ba mình, Hạ Quốc Bằng xuất hiện ở hành lang dài. Ông ta đến đây, ngược lại cô cũng không cảm thấy kinh ngạc.

“Ba.” Hạ Tinh Thần đứng dậy. Hạ Quốc Bằng đến gần, ông ta liếc nhìn vào phòng phẫu thuật, cũng không hỏi gì, nhưng mà, ánh mắt kia đã nói rõ tất cả. Hạ Tinh Thần nói: “Kỹ thuật của bác sĩ rất tốt, chắc là sẽ không có vấn đề gì.”

“Đã vào được bao lâu rồi?”

“Đã được khoảng một giờ rồi. Có lẽ là còn lâu mới xong.”

Hạ Quốc Bằng gật đầu, lại đứng ở đó, nhìn về phía phòng phẫu thuật, ông ta đứng ngẩn người ở đó, không biết là đang suy nghĩ điều gì. Một lúc lâu sau, ông ta mới hoàn hồn lại, nói: “Ngồi đi. Ngồi xuống chờ.”

Hai ba con cô cùng ngồi xuống. Hạ Tinh Thần đưa mắt nhìn ông ta, lúc này cô mới phát hiện ra tóc mai của ông ta đã điểm vài sợi bạc.

“... Sao ông ta lại không tới?” Hạ Quốc Bằng cân nhắc một lúc lâu, ông ta hỏi.

“Ai?” Hạ Tinh Thần hỏi lại theo bản năng, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt u ám của Hạ Quốc Bằng, cô nhanh chóng hiểu được ông ta đang nói tới ai, chính là người 'chồng' không tồn tại của mẹ. Cô “A.” lên một tiếng, rồi mới nói: “... Có thể là do tương đối bận rộn, con cũng không hỏi nhiều.”

Lông mày của ông ta nhíu thật chặt: “Dù có bận rộn thế nào đi chăng nữa thì cũng là phẫu thuật mà, hơn nữa còn làm phẫu thuật lớn như vậy, sao lại không đến chăm sóc?”

Hạ Tinh Thần muốn nói cái gì đó, nhưng mà, cô mấp máy môi, cuối cùng lại thôi.

Dường như Hạ Quốc Bằng cũng bất tri bất giác ý thức được ngày hôm nay mình đã không còn tư cách gì để nói những lời này nữa. Cuối cùng, ông ta cũng không nói gì nữa. Hai ba con cô chỉ ngồi lẳng lặng như vậy, ngồi đến mấy tiếng đồng hồ.

Cô vốn tưởng rằng ba sẽ không chờ được, nhưng mà, bốn năm tiếng liên tục, ông ta cũng không có dấu hiệu không chờ nổi, mặc dù trong lòng rất lo lắng, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Lúc Thẩm Mẫn được đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật ra, thuốc mê trong người vẫn chưa tan hết, hai mắt bà ấy nhắm lại, cắm ống dưỡng khí, cả người nhìn mệt mỏi không chịu nổi, trên mặt không có một tia máu huyết nào.

Hạ Tinh Thần bước nhanh tới, cô nắm lấy bàn tay của mẹ, tay bà ấy lạnh như băng.

Hạ Quốc Bằng lẳng lặng đứng ở đó, một lát sau, tay buông bên người dần nắm chặt lại. Ông ta đứng ở đó, ánh mắt phức tạp nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường kia, trong mắt hiện lên các loại cảm xúc không ổn định. Rõ ràng là gần như vậy, nhưng mà, sao lại… Xa tận chân trời...

Giường bệnh dần dần biến mất ở trong hành lang dài, cuối cùng, đến khi được đẩy vào phòng bệnh VIP, Hạ Quốc Bằng mới từ từ hoàn hồn lại.

Chớp mắt một cái, đã nhiều năm không gặp bà ấy...

Cứ tưởng rằng, tất cả tình cảm sâu đậm kia đã dứt khoát biến mất cùng với mấy năm điên loạn này rồi, nhưng mà, bây giờ, phần tình cảm đã nhiều năm im lặng trong lòng kia, lại bắt đầu hỗn loạn không yên.

Bên trong phòng bệnh.

Sau khi thu xếp ổn thỏa, Hạ Tinh Thần nghe Cảnh Dự căn dặn một số chuyện, rồi mới chợt phát hiện ra ba mình không có ở đây. Cô đi ra ngoài, chỉ thấy Hạ Quốc Bằng đứng ở ngoài cửa.

“A, sao ba không vào đi?”

“Thôi, ba không vào...” Hạ Quốc Bằng nhìn qua đầu vai của cô, ông ta chăm chú nhìn vào bên trong. Đã nhiều năm như vậy, Thẩm Mẫn vẫn giống như trong trí nhớ của ông ta vậy, lúc bà ấy ngủ say, rất an tĩnh.

Hạ Tinh Thần cũng không miễn cưỡng ông ta. Thật ra thì mẹ vẫn luôn muốn trốn tránh ba, bây giờ tình huống của bà ấy không tốt, tất nhiên là càng không muốn nhìn thấy ông ta. Hạ Quốc Bằng nói: “Đừng nói với mẹ con là ba đã tới.”

Cô gật đầu: “Con biết rồi.”

Hạ Quốc Bằng rời đi, Hạ Tinh Thần muốn đưa ông ta xuống lầu, ông ta không chịu, muốn cô ở lại chăm sóc thật tốt cho Thẩm Mẫn. Hạ Tinh Thần cũng không yên tâm về mẹ, nên cô cũng không đi theo.

Khi cô nhìn bóng lưng đơn độc kia của ông ta, trong lòng không kiềm được mà cảm thấy buồn rầu. Nếu như có thể trở lại quá khứ, cô muốn, ba sẽ không đi trên con đường ngày hôm nay nữa, chỉ là, trên thế giới này cũng không tồn tại hai chữ 'Nếu như'.

Lòng chung thủy của ba không thể trở về, cuộc hôn nhân của bọn họ không thể trở về, tuổi tác của mẹ cũng không thể trở về nữa.

Sau mấy ngày, tình trạng của Thẩm Mẫn đã có chuyển biến tốt. Thật ra thì, Hạ Quốc Bằng vẫn thường xuyên đến thăm, nhưng mỗi một lần, đều là tranh thủ lúc Thẩm Mẫn ngủ, mang đồ ăn mà bà ấy thích đến.

Mỗi lần đều đặt ở trong hộp giữ nhiệt, để đồ ăn luôn ấm.

“Đây đều là đồ ăn con tự làm sao?” Thẩm Mẫn rất thích ăn, ngày ăn ba bữa, sắc mặt bà ấy cũng tốt hơn nhiều rồi.

Hạ Tinh Thần nhớ tới ba vừa rời đi lúc nãy, mâu thuẫn giữa nói và không, cô không đành lòng, muốn nói cái gì đó, nhưng mà lại thôi. Thẩm Mẫn nhìn cô: “Thế nào? Có phải là muốn nói với mẹ cái gì hay không?”

“Không.” Hạ Tinh Thần lắc đầu, quyết định chờ sau khi mẹ khỏe rồi nói sau, cô chỉ nói: “Nếu mẹ thấy ngon thì cứ ăn nhiều vào, sau này mỗi ngày đều có thể ăn.”

Thẩm Mẫn cảm thấy mùi vị này rất quen thuộc, cùng đã từng... Rất giống nhau...

Nhưng mà, tóm lại... Là không thể nào...