Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 227: Tổng thống trở về (1)



Hai ngày kế tiếp, Hạ Quốc Bằng không hề xuất hiện trong phòng bệnh nữa. Cảm xúc của Thẩm Mẫn cũng dần dần hồi phục lại, sau khi nằm trên giường nghỉ ngơi đủ, cũng thuận lợi xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng.

Hạ Tinh Thần đương nhiên không yên tâm để bà ấy về quê, thân thể bây giờ cũng không thể vất vả về Lương Thành. Cho nên, sau khi xin thêm mấy ngày nghỉ phép nữa, cô thu xếp cho bà ấy ở trong căn nhà thuê nhỏ đó, mình thì ngủ giường nhỏ, giường của Bạch Dạ Kình thì để cho mẹ ngủ.

Bây giờ cô ngược lại cảm thấy may mắn vì căn nhà này đã được anh đập thông.

Buổi tối.

Hạ Tinh Thần ngồi trên sô pha xem tivi, mấy ngày qua tin tức về vụ bê bối ngày càng hừng hực. Kết quả xét xử, Dư Trạch Hạo đẩy người vô tội ra chịu tội thay, thuận lợi thoát thân. Tống Quốc Nghiêu thì lại không thoải mái như vậy.

Ban đầu ông ta cũng đã tìm kẻ chết thay, nhưng không biết vì sao, kẻ chết thay đó không tình nguyện ngồi tù, kết quả, ngay trên tòa xét xử, anh ta trực tiếp vạch trần toàn bộ chuyện bị Tống Quốc Nghiêu sai gắn máy nghe trộm ra, để giảm hình phạt, thậm chí còn trình ra rất nhiều tài liệu khác. Như vậy, hình tượng của Tống Quốc Nghiêu trước mặt công chúng đã ngày càng tồi tệ hơn, trước kia nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, bây giờ đã trở thành lời nói dối lớn nhất, kích thích đến thần kinh của công chúng. Những người dân đã từng tin tưởng ông ta đều cảm giác như bị đùa giỡn, nhất thời, các sinh viên đại học đã nhốn nháo lên đường biểu tình, yêu cầu Phó tổng thống lập tức giải nhiệm. Bên phía quốc hội không chống đỡ được áp lực, đành phải đề nghị luận tội. Kết quả, trước khi buổi luận tội bắt đầu, Tống Quốc Nghiêu đã hốt hoảng chủ động giải nhiệm, từ đó vở hài kịch này mới chính thức kéo màn lại. Kể từ đó, đoàn đội của Tống Quốc Nghiêu cũng lui ra khỏi sân khấu chính trị.

Xem trò đùa này, Hạ Tinh Thần cũng thầm nhẹ nhõm thay cho anh. Tạm thời, đối thủ của anh chỉ còn lại một mình Dư Trạch Hạo. Dư Trạch Hạo có rất nhiều thủ đoạn, tuy rằng đối đầu với anh ta cũng sẽ không thoải mái gì, nhưng vẫn tốt hơn việc đối đầu với hai người.

“Đại Bảo, có phải hôm nay Tiểu Bạch sẽ trở về không?” Hạ Đại Bạch mặc đồ ngủ, trùm thảm lông, gối lên đùi cô, hỏi.

Ngày mai là cuối tuần, không cần phải đi học, nên cậu bé đã chơi tới muộn hơn chút.

“Ừm.” Hạ Tinh Thần nhìn thời gian. Lúc này đã là mười giờ đêm, có lẽ anh đã xuống máy bay rồi. Chỉ là, không biết có đến chỗ cô hay không, anh bận vậy mà.

Rõ ràng mới năm ngày không gặp…

Nhưng mà, lại giống như đã rất lâu rồi vậy.

“Đại Bảo, con buồn ngủ rồi.” Hạ Đại Bạch lẩm bẩm một tiếng, hai tay ôm lấy cổ cô, leo lên người cô.

“Vậy mẹ dắt con đi ngủ.” Hạ Tinh Thần tắt tivi, bế Hạ Đại Bạch về phòng ngủ. Trước tiên là lo cho cậu bé xong, lại đi qua căn phòng khác nhìn mẹ.

Thân thể Thẩm Mẫn không khỏe, sớm đã ngủ rồi. Hạ Tinh Thần rót cho bà ấy một ly nước, đặt trên đầu giường, sau đó lại chỉnh nhiệt độ của máy sưởi đến mức thích hợp, rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa đi ra.

Cô bồi con ngủ một lát, lúc đang muốn ngủ thì điện thoại rung lên. Giống như đã biết trước là ai, hoặc là trong lòng luôn có vướng bận, cho nên, điện thoại vừa rung lên, cô lập tức tỉnh táo lại. Lấy điện thoại qua nhìn, trên màn hình quả nhiên đang lập lòe hai chữ “Tiểu Bạch”, nhịn không được mỉm cười.

Lặng lẽ rời khỏi giường, đóng cửa lại, đi đến phòng khách mới nhận cuộc gọi.

“Lâu vậy mới nghe máy, ngủ rồi à?” Bạch Dạ Kình hỏi.

“… Sợ làm ồn đến con, đến phòng khách mới dám nghe.” Hạ Tinh Thần khẽ nói, nghe giọng nói của người đàn ông, chỉ cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn mấy phần. Cô hỏi: “Anh về rồi?”

“Vừa đến không lâu, đang họp trong phòng làm việc.”

“Bây giờ mà còn họp?” Hạ Tinh Thần nghe thế, cảm thấy đau lòng. Mấy người này đều không cần ngủ à?

“Hết cách. Chuyện nghe trộm, suy cho cùng cũng phải kết thúc. Đêm nay, anh không đến chỗ em được rồi.”

“…Ừm.” Hạ Tinh Thần gật đầu: “Thật ra anh đến chỗ em, cũng không có chỗ cho anh ngủ, mẹ em ngủ phòng anh rồi. Anh không có ý kiến chứ?”

Anh có bệnh sạch sẽ, khẳng định là không thích người khác chạm vào đồ của anh. Nhưng mà, bây giờ cũng không còn cách nào khác.

Bạch Dạ Kình lại cảm thấy đây căn bản không phải trọng điểm. Điều anh quan tâm là: “Vậy có phải có nghĩa là một khoảng thời gian dài sau này, em không thể ngủ cùng anh không?”

Cái người này!

Quả nhiên chỉ có nhớ được mấy thứ này thôi. Cô đỏ mặt: “Chính là như thế!”

Bạch Dạ Kình hiển nhiên rất buồn bực, cầm điện thoại, ở bên đó thật lâu không lên tiếng. Hạ Tinh Thần cũng không đoán được suy nghĩ của anh, bèn cũng không nói chuyện. Một lúc sau, chỉ nghe thấy anh nói rằng: “Bây giờ anh rất muốn ăn mỳ em nấu.”

“Bây giờ?” Hạ Tinh Thần nói: “Nhưng cho dù bây giờ em có nấu mỳ rồi, đưa đến chỗ anh, mỳ cũng bị trương đến mức không thể ăn được nữa. Hay là, anh nói đầu bếp trong nhà bếp nấu cho anh, anh ăn tạm một chút?”

“Không muốn tạm bợ.” Bạch Dạ Kình trực tiếp nói với cô một câu: “Em ở nhà đợi, anh bảo Thụy Cương đến đón em.”

Hạ Tinh Thần ngây ra một chốc, không hiểu lời anh nói có ý gì. Nhưng mà, trước giờ anh đều không phải là người thích giải thích, vả lại bên đó cũng rất bận, cho nên, không nói gì đã cúp máy rồi.

Cô hoang mang, mơ hồ, sợ làm phiền đến công việc của anh, bèn không gọi lại nữa. Nhưng mà, lúc này cũng hoàn toàn không buồn ngủ nữa.

Anh bảo Thụy Cương đến đón mình, đừng nói là… đưa cô đến phòng làm việc chứ?

Nghĩ đến đây, Hạ Tinh Thần lại cảm thấy nhất định là mình nghĩ nhiều rồi. Dù sao thì đó là nơi làm việc của anh, sao có thể tùy tiện để một cô gái đi vào được?

Đang ngồi trên sô pha nghĩ lung tung, dù sao cũng không buồn ngủ, cô dứt khoát bật tivi lên xem. Ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía điện thoại, đợi cuộc gọi từ Thụy Cương.

Quả nhiên, ba mươi phút sau, cuộc gọi của Thụy Cương đã gọi tới.

“Cô Hạ, bây giờ tôi đang ở dưới nhà cô, cô xuống dưới đi.”

Hạ Tinh Thần hỏi: “Chúng ta đi đâu? Anh ấy có nói gì không?”

“Ngài Tổng thống nói tôi đưa cô đến cung Bạch Vũ tìm ngài ấy.”

Anh thật sự bảo mình đến phòng làm việc của anh! Mặc dù Hạ Tinh Thần cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng mà, trong lòng vẫn thoáng có chút vui. Có thể nhìn thấy dáng vẻ làm việc của anh ở khoảng cách gần như vậy, cũng hiểu biết về anh hơn.

Cô lặng lẽ thay đồ, nhẹ tay nhẹ chân xuống lầu. Cả đường đi đều nghĩ đêm này mình mặc vậy có thích hợp hay không, trang trọng hay không. Dù sao thì, cung Bạch Vũ không phải là một nơi bình thường.

Đi được một lúc, xe của Thụy Cương dừng lại bên ngoài cung điện.

Sau đó, anh ta xuống xe, nghiêm chào với lính cảnh vệ ở cổng, quét dấu vân tay, quét mặt, rồi cánh cổng lớn mạ vàng nguy nga, khí thế đó mới dần dần mở ra từ bên trong.

Cung điện Bạch Vũ là một nơi mà tất cả mọi người đều đổ xô muốn vào. Đừng nói là nước S, cho dù là khách du lịch nước ngoài, mỗi khi đến Kinh Đô đều muốn đi qua nơi đây nhìn ngắm, chụp ảnh với các lính cảnh vệ. Cho nên, tòa cung điện này, cánh cổng đó, thật ra Hạ Tinh Thần đều quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Nhưng mà…

Cánh cổng đó mở ra trước mặt mình, nhưng lại là lần đầu tiên.

Xe đỗ trên bãi cỏ xanh mơn mởn, cô mở cửa bước xuống xe, ngước đầu nhìn tòa cung điện kia. Nghĩ đến lúc này người đó đang đứng trên tầng cao nhất nhìn cô, nhìn người dân của nước S, trong lòng lập tức cảm thấy vui mừng và kích động. Loại cảm giác tự hào đó, khó mà nói rõ bằng lời.