Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 230: Tổng thống trở về (4)



“Em thực sự cho rằng anh bảo em tới đây là để nấu mỳ cho anh sao?” Bạch Dạ Kình có chút buồn bực. Thực ra, chẳng qua là muốn gặp cô, nhưng lại hận mình không thể phân thân mà thôi.

“Chẳng phải chính anh đã nói như vậy sao, em hiểu theo ý như vậy mà.” Hạ Tinh Thần cũng không biết anh đang buồn bực điều gì. Trong điện thoại, rõ ràng chính anh nói là muốn ăn mì cô nấu: “Nhưng mà, nếu không phải là vì nấu mì, anh bảo em tới đây làm gì?”

Tầm mắt Bạch Dạ Kình dừng trên mặt cô nhìn chằm chằm một lúc lâu. Rõ ràng là cô tắm xong mới đến đây, thân thể thơm tho mềm mại. Không trang điểm, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ xinh đẹp trắng trong tinh khiết, đôi môi nhỏ nhắn đỏ tươi kia…

Cho dù không có son môi cũng khiến anh cảm thấy mê người như vậy. Khi cô nói chuyện, bờ môi khẽ đóng mở nhẹ, mỗi lần mấp máy đều giống như một loại mị hoặc cùng mời gọi, khiến anh cảm thấy cả người nóng lên.

Lúc ánh mắt anh căng thẳng nhìn Hạ Tinh Thần, đôi môi nhỏ nhắn đỏ xinh bị anh bỗng dưng ngậm lấy. Cô khẽ hít một hơi, lúc này lưỡi anh dò xét tiến vào, mút lấy.

Năm ngày không gặp, trong lòng cả hai dường như đều có một loại cảm giác lan tràn trong lồng ngực, đại khái chính là nhớ nhung.

Mà giờ phút này, hai người thổ lộ tình cảm không xác định trong nụ hôn này. Cho nên, nụ hôn càng lúc càng sâu, càng triền miên.

Hôn đến lúc hơi thở Hạ Tinh Thần rối loạn, cả người ý loạn tình mê. Bàn tay nhỏ nắm lấy cổ áo sơmi của anh, ngón tay hơi run.

Bạch Dạ Kình lùi một bước, vừa lòng nhìn dáng vẻ cô vì anh mà mê loạn, anh giữ cằm cô, nói nhỏ: “Đây mới là mục đích để em đến đây, bây giờ đã biết rõ chưa?”

Lông mi cô nhẹ nhàng rũ xuống, trong mắt hiện lên một tầng sương mù như là chứa nước trong đó. Trong đầu kỳ thật đều đã bị anh hôn thành trống rỗng, lúc này nghe được anh nói, cũng chỉ có mê mê hoặc hoặc gật đầu.

Bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên.

Giọng nói mang theo nóng nảy của Lãnh Phi vang lên: “Tổng thống, hội nghị sắp bắt đầu rồi.”

Anh nhìn cô, giọng nói khàn khàn, trầm giọng đáp: “Tôi biết rồi.”

Lãnh Phi là người thông minh, đương nhiên biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, cho nên không lên tiếng, yên lặng lui xuống. Bạch Dạ Kình nhìn Hạ Tinh Thần, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve trên cằm cô, rời khỏi môi cô, giữa khoảng cách ngắn ngủi: “Anh phải đi rồi…”

Một từ nói ra đều vô cùng mờ ám.

Quả thực câu hồn mà.

Lông mi Hạ Tinh Thần run đến lợi hại, thật lâu sau, chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng. Anh hừm một tiếng, dường như cảm thấy không đủ, lại siết chặt ót của cô, hôn một cái thật mạnh.

Hôn xong, đột nhiên anh nắm lấy tay cô, ấn vào nơi nào đó đang nhô lên: “Khi nào bác gái hết bệnh rồi phải bồi thường đàng hoàng cho anh.”

Mặt Hạ Tinh Thần đỏ bừng, lòng bàn tay nóng bỏng như lửa. Mặt đỏ tai hồng rút tay ra, đẩy anh: “Anh nhanh đi họp đi, mọi người đều đang đợi anh đó…”

Tán tỉnh thì tán tỉnh, nhưng chính sự cũng rất quan trọng. Bạch Dạ Kình không trì hoãn thêm nữa, ngoan ngoãn nghe lời cô đứng dậy.

“Dạ Kình.” Lúc anh đi tới cửa, Hạ Tinh Thần gọi anh lại. Hai chữ kia vừa thoát ra khỏi miệng, trong lòng hai người đều rung động. Anh cảm thấy, tên mình được thốt ra từ miệng cô có vẻ rất mềm mại dễ nghe.

Anh quay đầu lại, cô chỉnh lại cà vạt cho anh: “Đêm nay anh lại phải nhịn đói đến nửa đêm sao?”

“Ít nhất hai tiếng nữa.”

“Mặc kệ thế nào, anh cũng phải ngủ một lát.”

“Anh biết rồi.”

“Vậy… Một lát nữa em bảo Thụy Cương đưa em trở về.”

Anh khẽ nhíu mày: “Không thể ở lại đây sao?”

Cô lắc đầu: “Em sợ mẹ nửa đêm tỉnh lại muốn đi toilet mà em lại không ở nhà. Huống chi hai người bọn họ đều ngủ hết rồi, không biết em ra ngoài. Lỡ đâu Đại Bạch tỉnh lại không thấy em ở nhà lại lo lắng.”

Lời cô nói đều có hợp tình hợp lý, Bạch Dạ Kình cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Anh sẽ sắp xếp để Thụy Cương đưa em về.”

“Được.”

“Còn có…” Vẻ mặt anh nặng nề nhìn cô một cái: “Không được tái phạm giống như hôm nay, xuống bếp làm đồ ăn cho nhiều người như vậy! Nơi này từ trên xuống dưới, có anh ở đây, không có ai có tư cách bảo em hầu hạ cả!”

Hạ Tinh Thần sửng sốt một chút, đợi đến lúc hiểu ý anh nói, anh đã sớm mở cửa đi ra ngoài rồi. Nhìn bóng dáng anh, khóe môi cô chậm rãi cong lên.

Người đàn ông này …

Bá đạo đến đến mức khiến cô cảm thấy trong lòng… ngọt ngào đến nỗi nói không nên lời.

Trong chốc lát sau, Thụy Cương lại đưa cô rời khỏi Bạch Vũ Cung. Quay đầu lại nhìn đèn đuốc sáng trưng bên trong, cô nhoẻn miệng cười, tâm trạng trống trải mấy ngày nay đến lúc này dường như được lấp đầy.

Loại cảm giác này dễ dàng cảm thấy thỏa mãn, nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có.

Về đến nhà, trong nhà vô cùng yên tĩnh. Cô thay đồ ngủ, không yên tâm, vẫn là đi vào trong phòng mẹ một chuyến. Cô đẩy cửa đi vào, thì nghe thấy giọng nói của Thẩm Mẫn: “Tinh Thần, là con sao?”

“Mẹ, có phải con đánh thức mẹ không?” Hạ Tinh Thần đi vào, ánh sáng mờ mờ của đèn nhỏ chiếu vào.

“Không, mẹ dậy lâu rồi, dậy rồi lại ngủ không được. Con đỡ mẹ ngồi dậy.”

Hạ Tinh Thần cẩn thận đỡ bà nửa ngồi dậy, lại lấy gối đầu cho bà dựa vào phía sau.

Cô cũng ngồi xuống bên mép giường, thấy Thẩm Mẫn tâm sự nặng nề, hỏi: “Có phải mẹ còn đang suy nghĩ chuyện lần trước hay không?”

Thẩm Mẫn thở dài, lắc đầu: “Đã là quá khứ rồi…”

“Nói thật, con cảm thấy ba… dường như vẫn chưa quên được mẹ.” Hạ Tinh Thần nói: “Hôm trước bà nội gọi điện thoại cho con, nói là bảo con khuyên ba.”

“Khuyên ba con cái gì?”

“Khuyên ba con đừng xúc động ly hôn. Con nghe bà nội nói… Lần đó trở về, Lý Linh vốn dĩ náo loạn nói muốn ly hôn, không ngờ ba lại quyết tâm, thực sự muốn ly hôn với bà ta. Kết quả bà ta vác đá nện vào chân mình, không có cách nào chỉ đành mỗi ngày gọi điện thoại cho bà nội khóc lóc kể lể. Bây giờ trong nhà đại khái là không khí ngột ngạt.”

Thẩm Mẫn chua xót cười: “Dù là không khí ngột ngạt ra sao cũng không liên quan gì đến mẹ.”

Hạ Tinh Thần thở dài, không nói tiếp. Chỉ than thế sự vô thường.

Thẩm Mẫn nói: “Đêm nay không phải mẹ muốn nói chuyện này với con. Chỉ là muốn nói để mẹ về Lương Thành đi, con vẫn phải quay về làm việc, mẹ không thể ở lại đây cản trở công việc của con được.”

“Mẹ, bây giờ chăm sóc mẹ mới là chuyện quan trọng nhất của con.”

“Mẹ tìm một y tá, ở Lương Thành cũng rất tốt. Bây giờ con đang làm ở bộ ngoại giao. Công việc đó rất tốt, con phải thật sự quý trọng. Động một cái là xin nghỉ, ai còn dám dùng con chứ?”

Lời mẹ cô nói là thật, gần đây lãnh đạo đã gọi điện thoại cho cô vài lần tỏ vẻ không vui. Hơn nữa, gần đây công việc ở bộ ngoại giao hơi nhiều hơn, ai cũng không thể phân thân. Trong điện thoại, lãnh đạo đã có ý bảo cô dù như thế nào cũng phải trở lại làm việc.

Hạ Tinh Thần nghiêm túc cân nhắc một lúc: “Chúng ta mỗi người lui một bước, tìm cách xử lý tốt nhất. Con đi làm, thân thể của mẹ cũng không thể giày vò lăn qua lăn lại trở về Lương Thành. Con tìm một y tá chăm sóc mẹ.”