Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 243: Chưa từng bắt đầu thì làm sao có kết thúc (3)



Phụ nữ, anh quả thật có rất nhiều, từ khi nào nếu người đó không phải là Hạ Tinh Thần thì không thể?

Bạch Dạ Kình nghĩ vậy, anh cảm thấy mình cũng có thể thản nhiên tiếp nhận chuyện của cô và Dư Trạch Nam, nhưng kết quả đến ba giờ sáng anh vẫn không ngủ được.

Bạch Dạ Kình vén chăn xuống giường, rót ly rượu, ngửa đầu uống một hớp. Chất lỏng lạnh như băng nhưng không đè nén được ngọn lửa càng cháy ác liệt trong lòng.

Đầu giường, một cái áo ngủ được xếp ngay ngắn, là của anh, là áo tối hôm trước cô mặc. Thân thể cô vốn trắng nõn, gầy nhỏ, Cô mặc áo ngủ của anh, giống như một đứa nhỏ, khiến đàn ông sẽ theo bản năng mà muốn ôm cô trong tay yêu thương. Nhớ đến bộ dáng kia, lại nghĩ đến có phải cô cũng mặc áo ngủ của Dư Trạch Nam hay không, có phải anh ta cũng sẽ ôm cô vào ngực hôn cô hay không, cô có thẹn thùng lại to gan đáp lại hay không?

Ngọn lửa trong ngực được đè nén mấy tiếng, nhất thời bùng cháy.

“Người đâu?” Anh tức giận quát một tiếng, người giúp việc lập tức từ dưới lầu vội vã chạy lên.

“Ngài Tổng thống.” Mọi người đều biết hôm nay tâm trạng của Tổng thống vô cùng buồn bực, người giúp việc đi vào, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất, ngay cả mí mắt cũng không dám tùy tiện nâng lên. Cả người run rẩy.

Một cái áo ngủ màu trắng giống như là rác bị ném đến cạnh chân cô ta, nghe Tổng thống lạnh giọng nói: “Đồ đã bẩn, cầm đi đốt, đừng đặt trước mặt tôi, thật chướng mắt.”

“…” Dơ bẩn sao? Thật oan uổng, ai dám đưa quần áo bẩn cho ngài Tổng thống cơ chứ?

Áo ngủ của cô Hạ từng mặc đều được giật cẩn thận, hơn nữa đã khử trùng. Hôm nay chuẩn bị ở đầu giường là cho Tổng thống mặc. Xem ra, hôm nay làm Tổng thống chướng mắt.

Người giúp việc nghĩ thế nào vẫn không hiểu, nhưng dĩ nhiên không dám nhiều lời, cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng nhặt lên, nói: “Dạ được, Tổng thống. Tôi xử lý ngay.”

Hôm sau.

Sáng sớm bên trong Phủ Tổng thống đã náo loạn. Không biết tại sao sáng sớm cậu chủ bảo bối đã bắt đầu nổi giận. Không chịu đánh răng rửa mặt, càng không chịu mặc quần áo, ăn cơm.

Người giúp việc đi theo dụ dỗ, dỗ dành, quá mệt mỏi. Sao một lớn một nhỏ hai ngày nay đều khác thường như vậy chứ?

“Đến dùng cơm.” Trong phòng ăn, Bạch Dạ Kình rốt cuộc không nhịn được nữa, xụ mặt phân phó Hạ Đại Bạch.

Hạ Đại Bạch “hừ” một tiếng, thằng bé cũng không ngồi lên ghế trẻ con, nó ngồi đối diện anh, dáng vẻ nghiêm túc muốn thương lượng với anh. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

“Con làm loạn cái gì?” Bạch Dạ Kình đặt chén đĩa xuống.

“Con ghét người nói không giữ lời.” Lúc đầu anh nói gì? Sẽ không tìm mẹ kế cho thằng bé, nhưng tối qua lại nói cái gì?

“Có phải từ hôm nay trở đi, con muốn ở nhà cùng ông bà nội con?” Bạch Dạ Kình căn dặn quản gia: “Thông báo cho Ngô Khung, từ hôm nay, nó sẽ đến nhà ở cùng lão phu nhân.”

Ngô Khung là tài xế của Hạ Đại Bạch.

“…”

“Còn nữa.” Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn cái nơ xiêu vẹo trên cổ thằng bé: “Con là con trai của Bạch Dạ Kình ba, tối nay phải gặp một người rất quan trọng, bộ dạng này không thể được. Giúp cậu chủ sửa sang quần áo lại.”

Câu nói cuối cùng là nói với người giúp việc.

Hạ Đại Bạch khóc thút thít, thân thể nho nhỏ từ trên ghế trượt xuống, thằng bé vừa khóc vừa gân giọng tố cáo: “Con phải nói cho bà nội, nói ba bắt nạt Đại Bảo, nói ba tìm mẹ kế cho con, ba chính là người đàn ông xấu. Con và Đại Bảo đều ghét ba, con không cần đi gặp vợ ba, ghét ghét!”

Bạch Dạ Kình nhìn bóng lưng bi thương của thằng bé, vẻ mặt anh u ám thêm mấy phần. Cuối cùng, không có chút khẩu vị ăn sáng.

Anh đặt chén đũa xuống, không tiếp tục ăn nữa.

Nếu anh thật sự muốn cưới người phụ nữ khác, người phụ nữ kia sẽ để ý sao? Anh tương đối hoài nghi.

Bên kia, nước Y.

Đã qua không giờ, nhưng Hạ Tinh Thần không hề buồn ngủ. Cô đứng ở ban công khách sạn, nhìn đất nước xa lạ này, trong lòng vắng lặng.

Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên. Cô lấy ra nhìn, trên màn hình là số điện thoại của Phủ Tổng thống. Bây giờ trong nước là tám giờ.

Là anh sao?

Cô nhìn điện thoại hồi lâu, ấn nút trả lời, đặt sát bên tai. Còn chưa mở miệng, bên kia truyền đến tiếng khóc thút thít vô cùng uất ức của thằng bé.

Hạ Tinh Thần vô cùng đau lòng, trái tim trong lòng ngực nhảy dựng lên: “Sao thế Đại Bạch?”

“Hu hu, Đại Bảo, ba thừa dịp mẹ không ở đây bắt nạt con…” Hạ Đại Bạch vừa khóc vừa nói, thằng bé nói chuyện cũng đứt quãng.

Hạ Tinh Thần nghe vậy, trái tim cô quặn lại: “Con nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao ba lại bắt nạt con?”

“Ba bắt nạt con… Lừa gạt con…” Hạ Đại Bạch tố cáo: “Rõ ràng trước kia ba đã đảm bảo tuyệt đối sẽ không tìm mẹ kế cho con. Nhưng hôm nay… Hôm nay ba còn nói phải dẫn con đi gặp người phụ nữ khác, nói là sau này sẽ làm mẹ kế của con.”

Lời của thằng bé khiến Hạ Tinh Thần ngây người tại chỗ. Hồi lâu, trong đầu cô trống rỗng.

Đúng là… Nhanh như vậy sao?

Đêm đó, cô nói nếu ngày nào đó anh thật sự cưới người phụ nữ khác, thật ra cùng lắm chỉ nói ngoài miệng chút thôi, nhưng trong lòng…

Cô hoảng hốt, Hạ Đại Bạch ở bên kia nghẹn ngào nói gì với cô, cô đều không nghe rõ, vào giờ phút này, ngay cả mình cũng an ủi không được bản thân, quả thật không biết nên nói thế nào để an ủi con trai.

Không biết qua bao lâu, thằng bé cúp điện thoại. Hạ Tinh Thần đứng trên ban công nơi đất khách quê người, cô đau lòng nhìn những ngọn đèn huy hoàng xa lạ, trong mắt trống rỗng…

Trong lòng, cũng vậy…

Gió lạnh thổi vào mặt, lạnh đến mức khiến cô run rẩy, nhưng cô cũng không sao cảm nhận được.

Vị trí ngực trái càng lạnh hơn. Giống như bị ném vào hàng vạn tấn đá, vừa lạnh vừa nặng.

Ngày hôm sau, Hạ Tinh Thần bị bệnh.

Đêm đó quá lạnh, khí lạnh không tan biến, cộng thêm ưu tư, toàn thân bắt đầu lên cơn sốt. Sốt đến 39, gần 40 độ, cả người cũng không tỉnh táo.

Đừng nói là làm việc, ngay cả thức dậy cũng không có cách nào.

Hạ Tinh Thần vốn muốn làm việc, lại bị Dư Trạch Nam giữ lại. Anh ta gọi điện thoại cho Dư Trạch Hạo, nói mình tạm thời có chuyện, muốn về nước trước thời hạn, công việc bị quăng nửa đường. Dư Trạch Hạo luôn không có cách nào giữ anh ta, đồng ý để anh ta về nước.

Cho nên, ngày thứ ba, Hạ Tinh Thần hạ sốt được một chút, Dư Trạch Nam dẫn cô lên máy bay về nước.

Ngồi khoang hạng nhất, không gian rất rộng rãi, cô từ đầu đến cuối đều tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi tỉnh. Mơ mơ màng màng cảm giác được có người đắp mền cho mình.

Bạch Dạ Kình…

Môi cô khô khốc, mấp máy, nỉ non lên tiếng, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng theo bản năng quơ trong không trung, nắm lấy bàn tay ấm áp.

Giống như muốn hấp thu nhiệt độ, tay cô nắm thật chặt, không buông.

Đầu óc mơ hồ, tất cả đều là bóng dáng của người đàn ông khiến cô lo lắng…