Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 442: Vì yêu, chết cũng cam lòng (1)



“Chuyện thân thế của em, em không ngờ là do Lan Chiến tiết lộ với giới truyền thông.” Hạ Tinh Thần như nhớ tới chuyện gì đó, cô lo lắng nhìn anh: “Anh đột nhiên xin từ chức như vậy, em sợ… ông ta sẽ gây bất lợi cho anh.”

Bạch Dạ Kình vòng tay ra sau đầu, ánh mắt sâu hơn, dường như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.

Anh hiểu rất rõ suy nghĩ của Lan Chiến.

Tuy nhiên, anh không thể để cho ông ta giữ cái ghế chủ tịch tham nghị viện này được. Cho dù anh đang tại vị thì sớm muộn gì cũng phải nhổ cây đinh này đi. Những chuyện mà ông ta ngấm ngầm làm sau lưng anh, vì nể mặt nên anh chưa bao giờ vạch trần, nhưng trong lòng anh biết rất rõ ràng.

Một lúc lâu sau anh mới nói: “Em không cần phải lo lắng, anh sẽ xử lý tốt những chuyện này.”

Hạ Tinh Thần không kìm được lại nhớ tới giấc mơ mấy ngày trước của mình, trong lòng bỗng nhiên có hơi hoảng loạn. Cô vô thức nắm tay anh chặt hơn, ngẩng đầu nhìn anh: “Cho dù có thế nào, anh cũng phải cẩn thận. Hứa với em.”

Ánh mắt của Bạch Dạ Kình sâu thẳm, anh rũ mắt xuống, hôn lên trán cô để trấn an. Sau đó, anh mơn trớn bên môi cô.

Đêm khuya.

Sau khi Lan Chiến đi ra từ phòng của phu nhân Lan Đình, ông ta vẫn luôn đen mặt.

Vân Tưởng nằm trên giường, lăn qua lộn lại, rốt cuộc cũng không nhịn được: “Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của chị hai, sao ông có thể để chuyện này lộ ra ngoài? Mặc dù ngài Tổng thống và Tinh Thần không cùng huyết thống, nhưng trên danh nghĩa thì vẫn là anh em họ, nói ra cũng không dễ nghe gì. Nếu như cậu ấy không chủ động xin từ chức, không biết ngày mai tin này sẽ bị viết thành thế nào, vậy không phải khiến cho cậu ấy ngồi không vững vị trí này sao?”

“Bà thì biết cái gì?” Vừa mới bị Lan Đình dạy dỗ một trận, trong lồng ngực Lan Chiến vốn đang rất khó chịu, bây giờ lại bị lải nhải, sắc mặt ông ta lại càng khó coi hơn. Ông ta mặc đồ ngủ nằm xuống giường, nhắm hai mắt lại. Một lúc lâu sau, ông ta mới lại mở miệng lần nữa: “Nếu như cậu ta đã quyết tâm xin từ chức, vậy thì tôi sẽ khiến cho cậu ta không thể ngồi vững vị trí này, không thể không từ chức.”

Vân Tưởng quay mặt sang, nhìn chồng mình với vẻ khó hiểu.

Một lúc sau, bà ta khẽ giật giật môi, rồi nói: “Chẳng lẽ ông muốn đổi phe sao? Chẳng lẽ ông định theo phe Phó tổng thống Dư?”

Hiển nhiên là Lan Chiến có ý định này, nhưng Dư Trạch Hào là một người có tính cảnh giác rất mạnh, nên đương nhiên sẽ không dễ đàm phán. Cho nên, hôm nay ông ta tung ra tin tức này là muốn bày tỏ chút lòng trung thành.

Quan hệ giữa Dư Trạch Hào và Bạch Dạ Kình vẫn luôn không nóng không lạnh. Trước khi Bạch Dạ Kình rời đi, nếu danh tiếng của anh bị bôi xấu, thì cũng tương đương với danh tiếng của chính đảng của anh bị làm xấu đi. Như vậy, trong cuộc bầu cử lần sau, Dư Trạch Hào sẽ càng nắm chắc phần thắng hơn. Đến lúc đó, anh ta tự nhiên cũng sẽ nhớ đến chút công lao này của ông ta..

“Tôi không hiểu suy nghĩ của ông, nhưng mà tôi biết, chị hai và Diệp Diệp đều sẽ không ủng hộ cách làm này của ông! Chị hai thì tôi không nói, nhưng còn Diệp Diệp, từ lúc trở về con bé vẫn luôn khóa mình ở trong phòng không chịu đi ra! Hôm nay nó đã ném hết những món quà sinh nhật mà hằng năm ông tặng cho nó ra khỏi cửa rồi.”

Lan Chiến cau mày: “Nó tức giận với tôi cái gì? Bạch Dạ Kình tự mình muốn từ chức là chuyện của cậu ta...”

“Ông còn không hiểu Diệp Diệp sao? Lòng của Diệp Diệp luôn treo ở trên người ngài Tổng thống, ông làm cậu ấy tổn thương như vậy, đương nhiên trong lòng con bé khó chịu là phải rồi.”

“Phụ nữ mấy người, đúng là chỉ biết lo chuyện tình cảm, bất chấp lý lẽ! Tôi làm như vậy còn không phải là vì cái nhà này sao?”

Trong lòng Lan Chiến buồn bực, quay người đi, đưa lưng về phía vợ.

Vân Tưởng nhìn tấm lưng kia, thở dài một hơi, khổ sở lẩm bẩm: “Rốt cuộc là vì cái nhà này của chúng ta, hay chỉ là vì thỏa mãn lòng tự tôn của đàn ông mấy người, chỉ có trong lòng ông là rõ ràng nhất…”

Vân Tưởng trở mình, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà, chậm rãi mở miệng: “Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng hỏi ông kiếm tiền bằng cách nào. Nhưng bây giờ sao ông không thấy đủ thì dừng lại đi? Cuộc sống của nhà chúng ta bây giờ, đã đầy đủ từ lâu lắm rồi…”

Lời của bà ta giống như đã đâm vào dây thần kinh nhạy cảm nhất của Lan Chiến. Ông ta chợt quay người qua, nhìn chằm chằm vào Vân Tưởng với ánh mắt đáng sợ: “Bà không biết gì thì đừng có mà nói bậy! Số tiền kia làm sao mà có được, là nhờ tôi vào sinh ra tử kiếm được đó! Mấy lời hôm nay, bà có thể nói trước mặt tôi, nhưng tôi cấm bà không được nhắc nửa chữ ở trước mặt người khác! Ngay cả ở trước mặt chị hai cũng không được!”

Mấy câu nói này, ông ta càng nói càng nặng nề, sắc mặt cũng dần thay đổi.

Vân Tưởng nhìn thấy vậy, trái tim bà ta “lộp bộp” một tiếng, vừa hoảng sợ, lại vừa lo lắng.

Bà ta ngồi dậy, nhìn chồng mình: “Lan Chiến, ông nói thật cho tôi biết, có phải… có phải là ông đã làm chuyện gì không thể cho người khác biết hay không, nếu không thì tại sao khi ngài Tổng thống đương nhiệm còn chưa từ chức, ông đã gấp gáp tìm ô dù mới như vậy?”

Lan Chiến chợt vén lên chăn, nhìn chòng chọc vào vợ mình một cách nghiêm khắc, giận dữ quát lên: “Bà có còn muốn sống cuộc sống thế này nữa hay không?”

Vân Tưởng còn muốn nói gì nữa, nhưng lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Ngoài cửa, giọng nói hoảng sợ của người giúp việc vang lên: “Ông chủ, bà chủ, hai người mau ra đây nhanh lên!”

Giọng nói của người giúp việc dần trở thành tiếng nức nở.

Lan Chiến và Vân Tưởng nhìn nhau. Chân mày lá liễu của Vân Tưởng xoắn lại, bà ta nói: “Đây là giọng của Tiểu Mộng, người chăm sóc cho Diệp Diệp.”

Lan Chiến vừa nghe vậy, trong lòng đã trùng xuống, gần như là lập tức bước xuống giường. Vân Tưởng cũng khoác áo ngoài vào, vô cùng lo lắng đuổi theo.

Lan Chiến kéo cửa ra, mở miệng hỏi: “Có phải là cô chủ đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Tiểu Mộng cũng không biết.” Tiểu Mộng vừa mở miệng nói lại khóc: “Trước đó khi tôi vào đưa cơm tối cho cô chủ, cô ấy nói muốn đi tắm, nên tôi xả nước cho cô ấy rồi đi ra. Sau đó khi tôi định đi vào thu dọn bát đĩa, nhưng tôi có gõ cửa thế nào cũng không nghe thấy có tiếng đáp lại. Tôi lại đợi một lúc, nhưng đã đợi hai tiếng rồi mà vẫn không nghe thấy tiếng của cô chủ. Tôi sợ… tôi sợ...”

Những lời sau đó, người giúp việc không dám nói nữa.

Lan Chiến cũng không nổi nghe nữa, ông ta đẩy người giúp việc ra, nhấc chân bước vội về phía phòng của con gái.

“Diệp Diệp.” Cả người Vân Tưởng dán lên cửa, dùng sức gõ cửa. Vừa mở miệng, giọng nói của bà ta đã run lẩy bẩy: “Diệp Diệp, con mở cửa ra, con đừng dọa mẹ!”

“Diệp Diệp.” Lan Chiến vung mạnh quả đấm, đấm vào cửa. Ông ta từng luyện võ, đấm một hai cái cánh cửa đã rung lên. Ông ta đã đấm mấy cái mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, nên cao giọng nói: “Lan Diệp, con mở cửa ra cho ba! Nếu không, chờ một lát ba vào đó rồi, ba sẽ cho con đẹp mặt!”

Vân Tưởng nghe xong lời này, đỏ cả mắt, tức giận đánh chồng mình một cái: “Ông còn hù doạ con gái, nếu nó thật sự xảy ra chuyện gì, tôi xem ông có đau lòng đến chết hay không!”

Trong lòng Lan Chiến cũng đang cuống cuồng. Cô con gái Lan Diệp này là khúc thịt trong lòng ông, quý giá hơn bất kỳ thứ gì. Trước mắt ông ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ bình tĩnh, quay đầu quát lên với người giúp việc: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi tìm chìa khóa tới đây. “

“Nhưng mà cửa phòng của cô chủ đã bị khóa trái, có chìa khóa cũng không mở được!”

Lan Chiến nghe vậy, mi tâm khẽ giật, ông ta kéo vợ mình lùi về sau một chút, rồi tung một cước thật mạnh lên cánh cửa.