Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 472



Mỗi một lần anh tìm được cô, chính là lúc vừa tức lại vừa bất đắc dĩ mắng cô.

Khi đó cô cảm thấy lòng mình tràn đầy hạnh phúc.

Nhưng hôm nay, càng hồi tưởng lại, tất cả chỉ là lòng đầy chua xót.

Không có đứng sững sờ ở đó, mà là lui về phía sau từng bước, lại lui từng bước, ngoan ngoãn đứng ở một góc.

Mặt cô đầy lo lắng, tim đập loạn nhịp nhìn người kia, nhất cử nhất động của anh đều thu vào đáy mắt cô.

May mắn, sắp đến thời điểm lễ mừng năm mới, trong này cơ bản không có người, ngã tư đường đều ít xe.

Phó Dật Trần rất nhanh đã kiểm tra xong, vốn tưởng rằng cô sẽ không chờ mình mà cứ thể bỏ đi. Nhưng anh ta vừa ngẩng đầu lên đã thấy cô ngoan ngoãn đứng đó, anh ta chợt thở ra một hơi, khóe môi bất giác nhìn cô mỉm cười.

Cô cũng nở nụ cười. Nụ cười kia lại làm anh ngẩn ra. Xa cách nhiều năm, từ lúc gặp lại cô ấy, hồi tưởng lại lần này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô tươi cười. Điều này đúng là làm anh cảm thấy hoảng hốt.

Cảm xúc dâng trào mãnh liệt, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần. Phó Dật Trần cầm theo túi tiến đến chỗ cô, đem khăn quàng cổ trên cổ gỡ xuống, đội cho cô, che lại hai tai vì đông lạnh mà đỏ lên, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, chúng ta trở về.”

“Ừm.” Cô gật gật đầu.

Hai người sóng vai đi, đi qua một cửa hàng bán pháo, Trì Vị Ương hơi dừng cước bộ, tim đập mạnh khi nhìn thấy cửa hàng kia.

Phó Dật Trần như hiểu được nàng nghĩ gì, cười hỏi: “Còn muốn đốt pháo hoa.”

“Thật nhiều năm không có chơi.”

“Đi, chúng ta vào chọn.” Phó Dật Trần dứt lời lôi kéo cô hướng phía bên trong đi.

Thời điểm tay anh cầm tay cô, Trì Vị Ương ngẩn ra. Nhiệt độ kia như xuyên thấu da thịt, thấm vào mỗi tế bào cơ thể cô, tim như nhảy khỏi lồng ngực, lập tức rút tay về.

Hành động mâu thuẫn của cô làm cho ánh mắt anh tối sầm lại, nhưng một giây sau lại khôi phục tự nhiên, nghiêng người để cô đi vào trước.

“Ông chủ, có bán pháo hoa không?”

“Vị Ương về rồi sao?” Ông chủ nhiệt tình chào đón. Nhà họ Trì nhiều năm đốt pháo đều là mua tại cửa hàng này, cửa hàng này cũng mở ngót nghét hai mươi năm rồi. Ông chủ cầm pháo hoa đi ra, nói: “Còn một hộp. Năm nay bán chạy lắm, bác nhập mấy trăm hộp còn chưa đến 30 đã bị bọn nhỏ xung quanh đây mua hết.”

“Cảm ơn bác ạ.” Trì Vị Ương nhận lấy pháo.

Này pháo hoa cũng không còn đóng gói như trước kia.

Thời gian trôi qua, rất nhiều thứ đều thay đổi không thể quay lại.

Cô buồn bã.

Phó Dật Trần rút tiền trả, ông chủ nhìn anh vài lần, một lát sau mới đột nhiên nhận ra nói: “Đây là bạn trai cũ của cháu, tiểu tử nhà họ Phó sao?”

Trì Vị Ương tự cười chế giễu chính mình, đối với ba chữ “bạn trai cũ” kia, cô ấy đúng là không biết trả lời thế nào.

Phó Dật Trần lại thản nhiên cười, nói: “Đã lâu không gặp. Không nghĩ bác còn nhớ cháu.”

“Sao có thể không nhớ rõ, trước kia hai đứa hàng năm đều ở cửa hàng của bác mua rất nhiều pháo dịp lễ mừng năm mới. Bác còn nhớ lần cuối cùng năm đó, tiểu nha đầu lấy tiền mừng tuổi mua hết mười hộp pháo. Ở bên ngoài cửa hàng của bác vừa đốt pháo vừa khóc đâu làm bác thật sợ hãi còn tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng gọi ba mẹ con bé tới đây. Sau mới biết hóa ra là cháu đi rồi. Thật đúng là không nghĩ tới, hai đứa hiện tại lại ở cùng một chỗ. Tình cảm hai đứa thật sâu đậm.”

Ông chủ cười ha hả nói, không chú ý tới sắc mặt hai người họ có chút phức tạp, nhìn bụng đã lộ rõ của Vị Ương: “Con đã có bầu rồi à, kết hôn khi nào không báo bác một tiếng?”

Trì Vị Ương cười đều không cười nổi, cô không nói gì, ôm pháo hoa xoay người đi ra ngoài.

Phó Dật Trần nghe ông chủ nói chuyện năm đó, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh cô một mình ngồi xổm khóc ngoài trời giá buốt, tâm như kim đâm, cùng ông chủ nói tạm biệt liền cũng đi ra ngoài.

Cô đi phía trước, anh đi phía sau, hai người cứ như vậy không biết đã đi được mấy thước, cô đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn anh.

Phó Dật Trần cũng theo bản năng dừng lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là tình cảm sâu đậm.

“Anh có mang theo bật lửa không?”

Phó Dật Trần sờ soạng bật lửa đưa cho cô. Cô cũng không nói gì, một tay cầm bật lửa, một tay ôm pháo hoa bước vào thang máy, chọn tầng cao nhất đi. Phó Dật Trần hiểu rõ, không nói gì chỉ theo cô cùng đi.

Sân thượng gió so với dưới lầu thổi càng mạnh, anh buông túi, lại cởi áo khoác dài trên người khoác cho cô. Trì Vị Ương chưa hết giật mình, không có từ chối mà mở hộp pháo hoa ra.

Một hộp mười cây, cô giữ năm cây cho mình còn lại năm cây đưa cho anh.

Xung phong nhận việc cầm bật lửa châm, chỉ là giống như trước đây có chút sợ hãi. Đốt lửa thời điểm, trốn ra phía sau, mắt híp lại nhìn như trăng non, rất đáng yêu.

Phó Dật Trần nhìn chỉ cảm thấy lòng tràn đầy thỏa mãn.

“Vẫn là để anh đốt đi.” Anh cầm bật lửa, giống như trước đây, lưu loát châm pháo hoa.

Ánh sáng bạch quang lập tức nở rộ. Nhìn ánh sáng kia cô không tự chủ mỉm cười.

Giơ pháo hoa lên không trung. Xoay tròn, cười khẽ, cảm thụ bên tai vù vù tiếng gió, chỉ là miệng cười nước mắt lại chảy ra.

“Phó Dật Trần” Cô ấy khẽ gọi tên anh.

Hốc mắt Phó Dật Trần đỏ ửng, tiếng nói khàn khàn, nghe được thanh âm của cô, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

“Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy tôi đốt pháo hoa, anh cùng vợ anh, Tô Tố Vân cũng chơi đùa như vậy sao?” Lúc cô hỏi anh ta câu này, ánh mắt vẫn hướng lên không trung.

Khi đó bọn họ ở tầng cao nhất xem pháo hoa, ở sân thượng thét chói tai, ở sân thượng cười đùa, thậm chí ở sân thượng trao nhau nụ hôn đầu. Cô của năm đó khờ dại như vậy, hồn nhiên như vậy, tựa như có thể như vậy cả đời.

Chỉ là sau khi biết được tin tức của anh, anh đã có vợ. Phó Dật Trần cũng nhớ tới thời gian đó, liếc nhìn gương mặt cô, một tay đút túi, một tay cầm pháo hoa đang cháy, thật lâu sau mới nói: “Không có, trừ em ra, tôi cũng chưa cùng ai khác chơi loại đồ vật này.”

Khóe mắt cô ướt át: “Anh biết không, hôm trước em thấy anh đến.”

Phó Dật Trần hồ nghi nhìn cô.

“Nói chính xác, em là nhìn thấy vợ anh.” Gió thổi qua làm giọng cô run rẩy: “Cô ấy nói với em rằng em rất gầy, sau khi mang thai không tự chăm sóc chính mình, cho nên anh muốn tìm bảo mẫu tới lo chuyện ăn uống của em, cuộc sống hàng ngày của em lại quay về thời điểm như cô ấy, đại khái không được tự nhiên nên nhờ anh cám ơn ý tốt của cô ấy.”

Phó Dật Trần như ngừng thở: “Cô ấy còn nói gì với em nữa?”

“Không còn gì nữa, hơn nữa căn bản em nghĩ đến lúc nhìn thấy em, cô ấy phải tát em mấy bạt tai mới đúng.” Cô cười khổ.