Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 491: Trong bụng có một Tiểu Tiểu Bạch (1)



“Em ấy uống thuốc kia có ảnh hưởng gì không?” Bạch Dạ Kình hỏi.

Phó Dật Trần nhìn Hạ Tinh Thần: “Vài loại thuốc không ảnh hưởng gì. Nhưng cô Hạ uống không ít, cũng may được rửa ruột kịp thời, ít bị ảnh hưởng nhưng vẫn phải quan sát thêm. Nhất là ba tháng sau kiểm tra và siêu âm nếu thấy có vấn đề gì phải lập thức phá thai.”

Hạ Tinh Thần nghe Phó Dật Trần nói vậy, xác định mình thật sự mang thai, cảm thấy thật vui mừng.

Nhưng câu cuối cùng lại khiến cô lo lắng.

Bạch Dạ Kình vừa nghe thấy phải phá thai sắc mặt cũng khó coi.

Phó Dật Trần thấy hai người đều đổi sắc mặt, lại bổ sung nói: “Hai người cũng đừng lo lắng quá, tôi nói đó là trường hợp xấu nhất để hai người chuẩn bị Tinh Thần thôi.”

Hạ Tinh Thần nhẹ tay xoa bụng, hơi áy náy với đứa nhỏ. Biết ít nhiều cũng có ảnh hưởng, nhưng lúc ấy chỉ có thể giảm thương tổn đến mức thấp nhất. Hơn nữa, khi đó còn ôm tâm lý may mắn, nghĩ có lẽ thật ra trong bụng không có đứa nhỏ.

“Bác sĩ Phó, bao giờ tôi mới có thể xuất viện?” Cô nhẹ giọng hỏi.

“Quan sát một ngày đi, giờ cô là phụ nữ có thai, khác người bệnh bình thường.”

Cô gật đầu.

Phó Dật Trần đi ra ngoài, Bạch Dạ Kình còn nhìn tờ đơn khám phụ khoa kia, sắc mặt lộ vẻ phức tạp.

Đứa nhỏ trên siêu âm B nho nhỏ một điểm khiến anh cảm thấy kỳ diệu nói không nên lời. Lúc trước cô mang thai Đại Bạch, anh cũng đã nhìn qua tờ siêu âm B, nhưng lúc trước dao động trong lòng không giống bây giờ.

Dù sao, khi đó cũng chưa có tình cảm với cô.

“Ngài Bạch, ngài nhìn nữa là thủng bây giờ.” Hạ Tinh Thần trêu ghẹo mở miệng, đưa tay ra: “Cho em xem với được không?”

Bạch Dạ Kình một lần nữa ngồi xuống đặt lên tay cô. Hạ Tinh Thần hít một hơi: “Không ngờ lại có thật, nhưng mà lỡ như...”

Cô sợ đứa nhỏ thực sự có vấn đề.

Bạch Dạ Kình gấp đơn lại cất vào túi mình.

“Đừng nhìn, có đứa nhỏ là chuyện tốt. Chuyện sau này cũng là chuyện của ba tháng sau. Muốn ăn gì anh bảo Lãnh Phi đi chuẩn bị.” Anh đổi đề tài.

Nói chưa dứt lời, vừa nói, cô thật sự đói bụng.

Bị rửa ruột rất khó chịu, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.

Bạch Dạ Kình dặn dò Lãnh Phi chuẩn bị, chỉ một chốc Lãnh Phi đã trở lại. Bên ngoài hộp cháo đóng gói, bọc lại cẩn thận, đó là loại cháo ở nhà hàng nổi tiếng, giá tiền cũng không hề rẻ.

Lúc Lãnh Phi mang cháo đến còn nói: “Cô Hạ, chuyện lần này cô dọa chúng tôi toát mồ hôi hột luôn đó.”

Hạ Tinh Thần áy náy.”Để mọi người lo lắng rồi.”

Lãnh Phi nhìn người nào đó bên cạnh, nháy mắt với cô vài cái.

Cô hiểu ý Lãnh Phi, trong lòng cũng biết người lo lắng cho mình nhất chính là anh.

“Cậu về nghỉ ngơi đi, sắp sang năm mới rồi mà bận bịu vì tôi như vậy.” Bạch Dạ Kình vừa mở hộp cháo vừa nói với Lãnh Phi.

Lãnh Phi quả thật rất buồn ngủ. Ở nước ngoài đoàn người cũng chưa được nghỉ ngơi.

Anh ta gật đầu, trước khi đi lại nói: “Giờ tất cả đều do số trời định đoạt, cô Hạ cũng bình an vô sự, ngài cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một lát đi.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Lãnh Phi không ở lại nữa, mở cửa ra ngoài.

Bạch Dạ Kình mở hộp cháo, tay phải cầm thìa bón cho cô. Hạ Tinh Thần ngăn anh lại: “Em tự ăn, anh nghỉ một lát đi.”

“Không thiếu một ít thời gian thế này.”

“Mắt anh đầy tơ máu kia kìa.”

“Há miệng ra.”

Bạch Dạ Kình nhất quyết không nghe lời cô, thìa đã đưa tới cạnh môi cô rồi.

Hạ Tinh Thần chỉ đành ngoan ngoãn há miệng nuốt cháo vào.

“Nóng không?” Anh hỏi.

Cô lắc đầu. Vừa ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt ôn nhu của anh. Anh hiếm khi tràn ngập nhu tình như vậy, khiến cô cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

Bạch Dạ Kình thật sự mệt chết đi.

Hạ Tinh Thần muốn để anh ngủ một hồi, cho nên nhanh chóng uống hết cháo. Phòng bệnh VVIP giường rất rộng, cô dịch sang một bên chừa lại một nửa không gian.

Bạch Dạ Kình ôm cô, đắp chăn lên nằm xuống, không bao lâu liền ngủ mất.

Cô gối lên cánh tay anh, thỏa mãn nhìn khuôn mặt anh khi ngủ. Nghe tiếng hít thở dần dần đều đều của anh, cảm thấy trong lòng tràn ngập bình yên.

Cô cũng nhắm mắt lại ngủ cùng anh. Trái tim treo cao mấy ngày liền, đến giờ phút này nằm trong lòng anh mới chính thức buông xuống.

Hôm nay là Cảnh Dự trực ban.

Cô đến phòng chuẩn bị thay quần áo, nhìn qua màn hình theo dõi thấy mấy hộ sĩ đang đứng cúi đầu nghịch di động.

“Trời ạ, thế này cũng quá nguy hiểm rồi!”

“Nhiều súng như vậy, kích thích như đang xem phim ấy!”

“Ngài tổng thống và phó tổng thống đều đẹp trai quá đi. Bọn họ ai làm tổng thống mình cảm thấy đều ok hết!”

“Này, cậu nhỏ tiếng một chút, mình nghe nói, tổng thống tiên sinh và phó tổng thống tiên sinh hai người hiện đều đang trong bệnh viện của chúng ta đấy?”

“Bọn họ ở đây thật á?”

“Chắc bị súng bắn, cậu xem video này nè, nhiều súng như vậy, mình đoán chắc là trúng đạn rồi.”

Bước chân Cảnh Dự dừng một chút, cô cũng không biết mình bị sao nữa, đột nhiên xoay người lại, hỏi: “Mọi người đang xem gì vậy? Cho tôi xem cùng được không?”

“Đang nhìn xem tin tức lớn nhất hôm nay. Tổng thống tiên sinh và phó tổng thống tiên sinh liên thủ bắt tội phạm phản quốc, trước kia không ngờ ông ta lại là người như vậy.”

Cảnh Dự nhìn video kia, video đó dường như người quay trốn ở một góc nào đó quay lại. Có thể nhìn thấy một mảnh hỗn loạn, màn ảnh ngẫu nhiên quay đến Bạch Dạ Kình và Dư Trạch Hạo, lại quay một đống súng. Ngay sau đó, video tối sầm, chỉ nghe thấy vài tiếng súng làm người ta sợ hãi.

Không nhìn thấy mới càng khiến người ta sợ hãi.

Cô không xem tiếp, chỉ ngẩng đầu lên, sốt ruột hỏi: “Cô mới vừa nói tổng thống và phó tổng thống đều ở bệnh viện chúng ta, là thật sao?”

“Chuyện này tôi cũng nghe người khác nói thôi, thật giả thế nào ai cũng không biết. Tôi không gặp tận mắt, nhưng mà bác sĩ Cảnh, sao chị trông lo lắng quá vậy?”

Cảnh Dự không trả lời, theo bản năng sờ di động, lại theo bản năng bấm số máy kia.

Nhưng...

Mới bấm hai số, lại ngượng ngùng dừng lại. Đúng, cuối cùng cũng biết tại sao lại bất an lo lắng rồi.

“Chị dâu, chị dâu!”

Đang chần chờ, một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên. Người còn chưa đến, giọng nói và tiếng bước chân đã tới trước rồi.

Dư Trạch Nam chạy tới chỗ cô.

Anh kẹp tóc, thật sự rất đẹp trai, tuy không phải ngôi sao nhưng lại có không ít fan. Cho nên, mấy năm nay nhóm hộ sĩ liếc mắt một cái đã nhận ra anh.

Vừa rồi nghe anh gọi chị dâu, tất cả mọi người đều đem tầm mắt tò mò nhìn qua Cảnh Dự.

Cảnh Dự cực kỳ bất đắc dĩ!