Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 65: Tổng thống có ý định xấu



Hôm sau.

Sáng sớm, nhân viên điều trị vào vào ra ra đo nhiệt độ cơ thể, huyết áp, v.v… Hạ Tinh Thần từ từ thức dậy.

Thấy túi chườm ở bên tay mình, lại thấy chỗ trên cánh tay mình bớt sưng, bất giác nghĩ đến chuyện tối qua.

Càng nhớ hơn nữa là, nụ hôn của anh đều giống như nằm mơ, nhưng lại chân thực như thế.

Người đàn ông này…

Cuối cùng là một tên vô cùng xấu xa hay thật sự không phải xấu như thế.

Trong lòng Hạ Tinh Thần vẫn hơi mơ màng. Nếu nói anh tốt, cô vẫn chưa quên mấy chuyện anh ức hiếp mình. Nhưng nói anh xấu, thì như lời Vị Ương nói, chắc chắn mình đã bị anh đuổi ra ngoài từ lâu. Với lại…

Cô sờ túi chườm đã lạnh, khóe miệng bất giác cong lên.

Một người xấu xa sẽ không chuẩn bị cái này cho mình đâu nhỉ?

“Cô Hạ, hôm nay tình thần tốt hơn rồi à?” Nhân viên điều dưỡng nhẹ giọng hỏi.

Cô hồi hồn, từ trên giường ngồi dậy: “Ừm, ổn nhiều rồi. À đúng rồi.”

Cô hỏi: “Sức khỏe ngài Tổng thống có gì khác lạ không?”

Tối qua hai người…

Nếu cô mắc bệnh dịch thật, chắc chắn anh sẽ bị truyền nhiễm.

“Hiện tại đang có nhân viên điều dưỡng đang kiểm tra cho ngài Tổng thống, bây giờ nhiệt độ cơ thể của cô đã tạm thời trở lại bình thường, hôm nay có kết quả kiểm tra là có thể chẩn đoán bệnh tình cụ thể của cô rồi.”

“Ừm, cảm ơn. Làm phiền mọi người rồi.”

Trong lòng Hạ Tinh Thần vẫn lo lắng bất an. Cuối cùng vén chăn lên, bước xuống.

“Ngài Tổng thống ở phòng nào, tôi đi thăm anh ấy.”

Bên này, Hạ Tinh Thần và nhiên viên điều dưỡng vừa ra khỏi phòng đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ phòng ngủ khác truyền đến. Sau đó, cửa phòng bị người ta kéo từ trong ra, mặt y tá trắng bệch nói: “Không ổn rồi, mau thông báo cho bác sĩ Phó.”

Lòng Hạ Tinh Thần trầm xuống, vội bước qua: “Xảy ra chuyện gì?”

“Ngài Tổng thống sốt rồi, sốt rất cao.”

“Mau, đẩy thiết bị vào, chuẩn bị lấy máu, lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ Phó.” Đội trưởng đội điều trị nhanh chóng sắp xếp.

Sau đó lại là tiếng bước chân bận rộn vội vã, đầu Hạ Tinh Thần trống rỗng, Nếu như cô lây cho anh thật thì tội của cô quá lớn rồi, bây giờ anh là người lãnh đạo một nước, nếu đến cả anh cũng bị cách ly, vậy thì…

Đừng nói sẽ thành chuyện cười cho cả thế giới, lòng dân sẽ hỗn loạn, đến lúc đó không đơn giản chỉ là lòng người hoang mang, người khác cũng sẽ thừa cơ làm loạn… Hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được.

Trái tim cô đang treo lơ lửng, khi đẩy cửa bước vào phòng, Bạch Dạ Kình đã tỉnh rồi.

Anh mặc áo sơ mi trắng, quần dài tối màu. Áo sơ mi mặc rất tùy ý, ống tay áo xắn lên cao đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay săn chắc. Hai cúc trên của áo mở ra, dáng vẻ vừa lười biếng vừa quyến rũ. Vì sốt nên trên mặt ửng đỏ khác thường.

Lúc này anh đang ngồi tựa trên sofa, cầm máy tính xem email. Tinh thần không tốt lắm, dáng vẻ hơi mệt mỏi.

Hạ Tinh Thần vừa thấy dáng vẻ này đã cau mày, lúc này rồi, anh vẫn có tâm trạng làm việc.

“Dậy rồi à?” Anh chỉ hờ hững nâng mắt nhìn cô một chút rồi lại cúi đầu, sức chú ý lại quay về trên máy tính, thái độ vẫn thờ ơ như trước.

Bây giờ trong lòng cô rất lo lắng cho bệnh tình của anh, hoàn toàn tạm quên đi chuyện của hai người tối qua, cũng không ngượng ngùng.

Cô đi qua, giơ tay tự nhiên sờ lên trán anh.

Nhiệt độ nóng bỏng đó khiến lòng cô hết hồn: “Anh sốt cao quá.”

“Vẫn ổn.” Anh hời hợt nói.

“Một chút bác sĩ Phó đến rồi, chi bằng…” Hạ Tinh Thần nhìn, đi đến cạnh giường, trải chăn ra rồi mới đứng cạnh giường nói với anh ở xa xa: “Anh lên giường nghỉ ngơi trước đi, tôi thấy sắc mặt anh rất kém.”

Lúc này Bạch Dạ Kình mới ngẩng đầu nhìn cô. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Lo lắng và quan tâm trong đáy mắt cô đều lọt vào mắt anh.

Anh nheo mắt, màu mắt tối đi, trong chớp mắt, dời máy tính trên chân ra, nói với cô: “Cô qua đây.”

Vẫn là giọng điệu ra lệnh như thường. Anh đã quen với thái độ như vậy rồi.

Ở trong phủ Tổng thống lâu, Hạ Tinh Thần cũng dần quen. Không cảm thấy gì, ngoan ngoãn đi qua.

Ngay sau đó, một tay anh đột nhiên giữ lấy eo cô. Hạ Tinh Thần sững sờ, cảnh hai người hôn nhau nóng bỏng tối qua lập tức lóe lên như mầm đậu, tim cô đập nhanh hơn, gương mặt đỏ ửng muốn lùi về sau.

Bạch Dạ Kình dễ gì để cô né tránh. Đôi chân dài mở ra, bàn tay lớn dùng sức hơn chút, cả người cô nghiêng về trước một bước, bị anh giữ giữa hai chân.

Hai tay cô hoảng loạn chống trên hai bên sofa mới không ngã mạnh lên người anh.

Lúc này gần như hai người nhìn thẳng nhau.

Lông mi cô như cánh bướm run run, hơi thở cũng loạn. Nhiệt độ trên người anh rất cao, hormone nam tính trút xuống mạnh mẽ, theo hơi nóng tràn ra, cô chỉ cảm thấy cả người nóng rực.

Tựa gần vào anh chính là nguy hiểm.

“Căng thẳng cái gì?” Nhìn cô một lúc, anh trầm giọng hỏi. So với sự căng thẳng của cô thì anh lại như chẳng có việc gì.

Thật sự quá bất công mà.

“Anh muốn làm gì?” Khi anh giơ tay ra, Hạ Tinh Thần quay mặt đi, căng thẳng đến nỗi đầu lưỡi muốn xoắn vào nhau.

“Quay mặt sang đây.”

“Không muốn.”

Nhúc nhích nửa người dưới, cô rất muốn đứng thẳng người lên. Bàn tay lớn của Bạch Dạ Kình vẫn đặt trên eo cô, cảm nhận được ý đồ của cô, càng tăng thêm sức trên tay.

“Quay mặt qua đây, nếu không tôi có thể lại không nhịn được làm ra chuyện chúng ta đều rất thích.” Giọng điệu anh vừa mạnh mẽ vừa mờ ám khiến lòng người hoảng sợ.

“Ai nói tôi thích?” Hạ Tinh Thần quay mặt qua, mặt đỏ tới mang tai, cãi lại lời anh: “Tôi không có thích.”

Bạch Dạ Kình liếc cô, vừa giơ tay sờ trán cô dò nhiệt độ, vừa khẽ nói: “Không thích vậy tối qua là ai đáp lại tôi?”

Hạ Tinh Thần câm như hến.

Ừ, vẫn ổn, đã trở về nhiệt độ bình thường. Anh bỏ tay xuống, hỏi tiếp: “Ai hôn cổ tôi?”

“Ai ôm tôi, không nỡ để tôi đi?”

Hạ Tinh Thần rất muốn kêu anh im miệng.

Cô xấu hổ đến nỗi muốn tìm một cái hố để mình chui vào.

Nhưng rõ ràng tên khốn này đến trêu chọc mình trước, sao kết quả lại biến thành lỗi của mình rồi.

Cô biết rồi, vốn dĩ anh có ý đồ xấu xa, chắc chắn là đưa ra kế hoạch, buổi sáng đến vũ nhục mình.

“Tôi là bệnh nhân, với lại uống nhiều thuốc như vậy, uống đến nỗi mơ hồ.” Cô tìm lối thoát cho mình: “Nếu không phải anh nói, tôi sẽ không biết cái tên Đăng đồ tử vào phòng tôi tối qua là anh. Nếu đổi lại tối qua là người khác…”

“Nếu là người khác, thì sao?” Trong giọng điệu của anh ẩn chứa nguy hiểm, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên đầy nguy hiểm hơn.

Giống như đang cảnh báo cô cẩn thận, nếu nói sai một một câu, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Hạ Tinh Thần giật giật môi, vừa muốn nói thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra từ bên ngoài.

Phó Dật Trần mặc quần áo bác sĩ, đeo khẩu trang, vẻ mặt nghiêm túc từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy hình ảnh bên trong, anh sâu kín nói: “Tố chất tâm lý của hai người cũng không tồi, đến lúc này còn có nhã hứng nói chuyện yêu đương.”

Đổi lại là người khác, đã sớm kêu trời gọi đất.

Bạch Dạ Kình vừa liếc mắt một chút, Hạ Tinh Thần gấp như bị đòi mạng, thật nhanh tách tay của anh ra, từ trên người anh lui về sau.

Anh cũng không có tiếp tục quấn lấy, nhìn cô lui ra xa đến chỗ Phó Dật Trần.

“Cô Hạ, nghe nói cô đã hạ sốt.” Phó Dật Trần một bên cùng Hạ Tinh Thần nói chuyện, một bên cho những những người khác trong đội chữa bệnh đi vào.

“Đúng vậy.”

“Hôm nay thoạt nhìn tinh thần của cô tốt lên rất nhiều. Không cần quá lo lắng, có lẽ chỉ là bị cảm thông thường thôi.”

“Hy vọng là như thế.” Hạ Tinh Thần liếc mắt nhìn người nào đó trên sô pha, “Mà hình như anh ấy hình như sốt cũng không nhẹ.”

Phó Dật Trần lúc này mới đến xem xét tình huống của anh. Hạ Tinh Thần cũng không đi, ngồi một bên ở trong phòng.

“Xem ra, virus lây bệnh trong cơ thể Hạ tiểu thư mạnh mẽ thật. Tố chất thân thể của ngài rất mạnh, bình thường virus lây bệnh hẳn là không đến mức nhanh như vậy.” Sắc mặt Phó Dật Trần ngưng trọng. Anh thực hoài nghi là tình hình bệnh dịch WIS.

“Có lẽ không phải truyền nhiễm.”

"Nếu không thì cậu sẽ bị cảm sao?” Bởi vì từ nhỏ đến lớn anh đều trải qua cách thức huấn luyện như ma quỷ, tố chất thân thể anh tốt đến nỗi có thể cùng người sắt đem ra so sánh.

Lần trước bị bom làm cho bị thương thành như vậy, anh cũng cắn răng chịu đựng như bây giờ.

“Ừ. Cảm mạo thường thôi.” Bạch Dạ Kình dừng một chút, nói: “Hơn nửa đêm tắm nước lạnh, phát sốt cũng không có gì lạ.”

“Bây giờ sau nửa đêm nhiệt độ không khí thấp đến chỉ còn mấy độ, như thế nào còn tắm nước lạnh?” Hạ Tinh Thần hỏi.

“…” Bạch Dạ Kình liếc mắt sang nhìn cô, không nói chuyện.

Phó Dật Trần hiểu biết về anh nhất: “Xem ra, nhã hứng của ngài so với tôi tưởng tượng còn hơn nhiều.”

Anh tức giận: “Cậu không nói cũng không ai bảo cậu là người câm.”

“Lấy thể chất của ngài mà nói, hẳn là tắm nước lạnh không dưới một lần. Mười lần thì sao?”

“… Tôi có cầm thú như vậy sao?” Bạch Dạ Kình trừng anh.

“Không đến mười lần, vậy bảy lần tám lần chắc là đến nhỉ?”

“… Bác sĩ Phó, khi nào thì cậu còn nhàn đến nỗi có thể quản chuyện tôi tắm rửa? Nếu không, lần sau cậu tới tự mình giúp tôi tắm?”

“Phiền ngài bận tâm rồi. Tôi nghĩ tôi là làm một bác sĩ thì tốt hơn nha.”

Hai người anh một lời tôi một câu, Hạ Tinh Thần ở một bên nghe được không hiểu ra sao.

Đầu tiên cô không hiểu rõ lắm, người này cả đêm làm gì mà lại tắm nước lạnh như vậy? Cái này không phải là tự ngược sao? Thân thể tốt như thế, cũng không đến mức sốt như vậy.

Thứ hai, cô càng không thể hiểu chuyện tắm nước lạnh liên quan gì đến cầm thú. Có chỗ nào liên quan ư?

...

Buổi chiều, Hạ Tinh Không đang thu dọn hành lý. Sáng mai dự định là cùng đại sứ đi nước Pháp biểu diễn, tăng tình nghĩa giao hữu giữa hai quốc gia. Kết quả, mới vừa đem rương hành lý sắp xếp, cô ta liền nhận được điện thoại từ vũ đoàn.

"Anh nói gì cơ?" Hạ Tinh Không vừa nghe đối phương nói vậy thì cảm thấy không thể nào tin được: "Sao có thể nói cấm tôi đi rồi lại còn không cần tôi đi nữa chứ? Rõ ràng chúng ta đã bàn bạc thỏa đáng rồi cơ mà, ngay cả vé máy bay cũng đặt xong hết rồi. Anh có nói đùa gì không đấy? Alo? Này!"