Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 95: Cầu xin anh trả con cho tôi (2)



Anh đang ăn cơm, cho dù là lúc tức giận thì từng cử chỉ vẫn đều vô cùng tao nhã và tôn quý, bày ra hết các phong thái của bậc đế vương. Nghe thấy tiếng chân đang tiến lại gần của cô, ngay cả mí mắt anh cũng không buồn nhấc lên, dường như cô chính là không khí, cho dù chỉ là liếc nhìn, anh cũng khinh thường không muốn làm.

Trong phòng ăn, bầu không khí bị đè nén đến mức đừng nói là quản gia đang ở bên cạnh phục vụ anh, ngay cả Đại Bạch vẫn luôn vô tâm cũng có thể cảm nhận được.

Cậu bé buồn bã lén trề môi, khó khăn lắm Đại Bảo mới trở lại, sao mặt ba lại khó chịu như vậy chứ, thật khiến người ta căng thẳng mà! Đại Bảo sẽ bị ba dọa sợ mà chạy mất đó, ba thật ngốc, cũng không biết tỏ ra dịu dàng ở trước mặt con gái một chút!

Đại Bạch oán thầm, cậu bé ngồi trên ghế trẻ em và giơ hai chân về phía Hạ Tinh Thần, Hạ Tinh Thần chậm rãi đi qua, đã có người giúp việc kéo ghế ra để cô ngồi xuống. Cô chỉ làm hai cái đùi gà, tất cả đều là cho con.

"Đại Bảo, mẹ ăn một cái, con ăn một cái." Âm thanh của Hạ Đại Bạch rất dè dặt, vô cùng vô cùng nhẹ, giống như một tên trộm vậy, chỉ sợ hơi lớn tiếng một chút sẽ chọc giận vị Phật nào đó đang ngồi ở ghế chính. Trong lúc nói chuyện, cậu bé còn sợ hãi liếc nhìn người đang ngồi ở ghế chính, sau khi thấy cảm xúc của anh không hề xảy ra biến hóa thì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ không ăn, con ăn hết đi." Âm thanh của Hạ Tinh Thần cũng rất nhẹ, cô đưa đùi gà cho con rồi tự cầm đũa ăn thức ăn trước mặt.

Vốn dĩ cô cũng đói nhưng bây giờ tâm trí lại hoàn toàn không đặt trên việc ăn uống. Trong lòng cô rất loạn, trong đầu chỉ toàn là câu nói vừa nãy của anh... dùng cơ thể của cô để cầu xin anh... anh đang nghiêm túc sao? Hạ Tinh Thần cắn đũa, liếc nhìn Bạch Dạ Kình đang tỏ vẻ khó chịu theo bản năng. Cô không ngốc, trước đó từng trải qua mấy lần suýt chút nữa thì xảy ra việc ngoài ý muốn rồi nên cô cũng cảm nhận được rằng người đàn ông này thật sự có hứng thú với cơ thể mình.

Nói thật, anh là Tổng thống một nước, còn là vị Tổng thống trẻ tuổi nhất, được hoan nghênh nhất và cũng đẹp trai nhất ở đất nước của bọn họ. Cho dù là ngoại hình hay là từ phương diện nào đó, nếu anh muốn ngủ với một người phụ nữ thì sẽ có biết bao người sẵn lòng đào ngã mận thay đúng không? Truyền thông cũng đã làm không ít khảo sát về phương diện này rồi, trong khảo sát 'những người đàn ông mà các cô gái trẻ tuổi muốn ngủ cùng nhất', tỷ lệ bỏ phiếu của anh luôn luôn xếp đầu, hơn nữa còn bỏ xa hạng hai.

Anh chính là một người đàn ông như vậy, hơn nữa ngay cả lần đầu tiên, cô cũng đã cho anh, bây giờ chỉ cần làm việc mà mình đã làm trước đây thêm một lần nữa là cô sẽ có thể mang Đại Bạch theo bên nguời rồi, kỳ thực cho dù nghĩ như thế nào thì cô cũng không hề thiệt thòi.

Hạ Tinh Thần cụp mắt liếc nhìn con. Hạ Đại Bạch đang vui vẻ gặm đùi gà, dường như nhận ra được ánh mắt của cô, cậu bé quay đầu sang, nở nụ cười vô cùng đẹp với Hạ Tinh Thần: "Đại Bảo, tay nghề của mẹ thật tốt. Sau này mẹ vẫn sẽ làm đùi gà cho con ăn chứ?"

Trong lòng Hạ Tinh Thần chua xót. Dường như đã quyết định, cô gật đầu: "Được, chắc chắn rồi! Sau này không chỉ đùi gà, con muốn ăn cái gì mẹ đều sẽ làm con, làm cho con cả đời..."

Hạ Đại Bạch vội vàng buông đũa xuống, đưa ngón út ra, nghiêm túc nói: "Vậy chúng ta ngéo tay. Mẹ làm cho con cả đời, không được bỏ rơi con giữa đường đâu nhé."

"..." Nước mắt của Hạ Tinh Thần suýt chút nữa lại chảy ra.

Cô lập tức ngoắc tay với con: "Mẹ cam đoan rằng cho dù như thế nào, cho dù phải trả giá ra sao thì mẹ cũng sẽ không bỏ rơi con."

Hạ Tinh Thần nói những lời này không hề nhỏ. Ở ghế chính, Bạch Dạ Kình nhìn cô thật sâu, Hạ Tinh Thần cũng cảm nhận được nhưng lại không ngẩng đầu, cô không dám đối mặt với anh.

...

Trong suốt bữa tối, Bạch Dạ Kình không hề nói câu nào. Suy nghĩ của anh vẫn luôn sâu xa nên đương nhiên Hạ Tinh Thần cũng không đoán được anh đang nghĩ gì. Bạch Dạ Kình hoàn thành bữa ăn nhanh hơn cô và con, anh để đũa xuống rồi nặng nề rời khỏi phòng ăn.

Bạch Dạ Kình vừa đi, cảm giác áp bách trong toàn bộ không gian lập tức được giải trừ. Hạ Đại Bạch thở phào một hơi, cậu bé vỗ ngực rồi quay đầu nhìn anh đi qua sảnh phụ, đi qua phòng chính và lên tầng, sau đó mới nói: "Đại Bảo, mẹ chọc giận Tiểu Bạch rồi sao?"

"Mẹ cũng không biết." Hạ Tinh Thần thở dài.

Suốt đêm, Bạch Dạ Kình đều ở trong phòng sách trên tầng mà không hề bước xuống. Lúc Hạ Tinh Thần đến phòng khách thì phát hiện cà vạt trên bàn nhỏ đã không thấy đâu nữa, sau khi hỏi người giúp việc, cô mới biết anh đã lấy nó đi rồi.

Hạ Đại Bạch liên tục quấn lấy cô, nhờ cô tắm giúp, tắm xong lại bắt cô ngủ ở trong phòng trẻ em để kể chuyện cho cậu bé nghe, không cho phép cô rời đi. Hạ Tinh Thần cũng không rời khỏi, Đại Bạch muốn gì cô đều làm theo. Đến khi kể chuyện xong, cậu bé cũng đã thiêm thiếp sắp ngủ rồi.

Hạ Tinh Thần cẩn thận đắp chăn cho Đại Bạch rồi đi ra khỏi phòng trẻ em. Cô đứng trên hành lang dài và ngây ngốc một lúc, sau đó liếc nhìn về phía phòng ngủ của anh theo bản năng, chỉ cảm thấy không hiểu sao mà bản thân lại căng thẳng đến mức tim cũng đập thình thịch.

Hạ Tinh Thần suy nghĩ, mình vẫn nên về phòng tắm rửa trước đã. Phòng của cô không hề thay đổi, mở tủ quần áo ra, đồ ngủ bên trong vẫn còn nguyên. Đồ ngủ của Hạ Tinh Thần đều là kiểu dáng rất bảo thủ, cô đắn đo một lúc mới chọn được đồ lót và đồ ngủ thích hợp, nghĩ tới việc có thể xảy ra tiếp theo, trong lòng cô vẫn không thể nào thản nhiên nổi.

Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, mối quan hệ giữa mình và Bạch Dạ Kình lại biến thành như vậy.

Có thể là do căng thẳng, cũng có thể là do khó mà đối mặt được nên lần này, Hạ Tinh Thần mất khoảng hơn nửa tiếng để tắm. Cho đến khi da thịt vốn trắng như tuyết cũng bị xoa đến đỏ ửng, rốt cuộc cô mới đi ra, sấy cho tóc hơi khô, sau đó xem giờ, vậy mà đã gần không giờ rồi.

Nói không chừng Bạch Dạ Kình cũng đã đi ngủ.

Cô không dám chậm trễ nữa, đặt máy sấy tóc xuống rồi bước ra ngoài.

"Cô Hạ." Vừa ra khỏi phòng, Hạ Tinh Thần đã gặp được người giúp việc đúng lúc đi qua. Cô khẽ vuốt cằm, dường như nhớ tới điều gì, lập tức gọi đối phương lại và hỏi: "Ngài Tổng thống đã ngủ rồi sao?"

"Vẫn chưa ạ" Đối phương trả lời: "Sau khi tắm xong, ngài ấy vẫn ở trong phòng sách, có vẻ như rất bận rộn."

Hạ Tinh Thần gật đầu rồi lại căn dặn: "Có thể phiền cô lấy giúp tôi một chai rượu không? Không cần quá mạnh, cứ bình thường là được."

Cô tự đưa mình tới cửa nên dù sao cũng phải can đảm một chút. Người giúp việc gật đầu, vội vã xuống lầu lấy giúp cô. Hạ Tinh Thần chỉ uống một ngụm lớn, không dám uống thêm nữa. Cô sợ mình uống say hẳn thì lại lỡ việc.

Chuẩn bị tâm lý xong xuôi, Hạ Tinh Thần thở dài, nhắm mắt đi vào phòng sách.

...

Lúc cửa phòng sách bị gõ đến tiếng thứ ba, bên trong mới truyền tới một âm thanh yếu ớt. Cô đẩy cửa bước vào.

Phòng sách rất lớn, trước bàn đọc sách có một ngọn đèn vàng lờ mờ. Ánh sáng nho nhỏ kia không đủ để chiếu sáng cả không gian, lúc này Hạ Tinh Thần mới cảm thấy được thả lỏng hơn chút.

Bạch Dạ Kình mặc áo ngủ, dựa vào giá sách bên cạnh, anh đang mượn ánh sáng từ ngọn đèn phía trên để lật sách. Đây cũng là một quyển sách nước ngoài nhưng là sách gì thì Hạ Tinh Thần lại không dám nhìn kỹ.

Dường như Bạch Dạ Kình coi cô là không khí vậy, cô đã đi vào một lúc lâu rồi mà sự chú ý của anh vẫn đặt trên sách, anh cũng không hề ngẩng đầu lên.

Hạ Tinh Thần cảm thấy như vậy rất khó chịu. Cô đứng ở đó giống như đang đợi xét xử, mỗi một phút, mỗi một giây đều cảm thấy bị giày vò. Tốt hơn hết là mình nên dứt khoát một chút!1