Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 120: Cô ấy... ĐẸP... ĐẸP QUÁ



Du Văn mặc một bộ tây trang màu đen phẳng phiu, nhanh chóng bước ra khỏi ghế lái, cung kính mở cửa xe ra, đặt tay lên khung cửa xe cẩn thận che cho người con gái trong xe bước xuống.

"Cô Thẩm cẩn thận."

"Cảm ơn."

Giọng nói thong dong vang lên tựa như làn gió nhẹ mang theo một chút dịu dàng.

Sau khi người con gái trong xe bước ra, tiếng động ồn ào ngoài cửa dần dần biến mất.

"Cô Thẩm, bây giờ ngài Bạc đang có khách, lát nữa sẽ tới cùng những vị khách đó, đêm nay ngài ấy rất bận rộn, mong cô chơi vui vẻ."

Thẩm Ngân Tinh gật đầu: "Tôi đã biết, nói với anh ấy không cần lo lắng cho tôi, có bạn đang chờ tôi."

Du Văn gật đầu, không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Ngân Tinh.

Trong mắt hiện vẻ rung động, đáy lòng gợn sóng, Du Văn vội vã cúi đầu nhìn sang bên cạnh, cung kính khom lưng đưa tay mời Thẩm Ngân Tinh đi vào khách sạn.

Thẩm Ngân Tinh cũng gật đầu, một tay nhấc làn váy, một tay cầm túi chậm rãi đi vào khách sạn.

Tách...

Âm thanh vang lên đặc biệt rõ ràng giữa khung cảnh yên tĩnh bên ngoài cổng lúc này.

Thẩm Ngân Tinh nghiêng đầu nhìn về phía tiếng động phát ra, cô thấy một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng mắt xanh khuôn mặt góc cạnh.

Thấy cô đang nhìn mình, người đàn ông nhanh chóng tạo dáng chụp ảnh thêm vài cái, sau đó mỉm cười gật đầu với cô.

Cô khẽ vuốt cằm, một lần nữa quay đầu nhấc làn váy đi lên bậc thang.

Sắc mặt cô vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, đối mặt với ống kính cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc. Cho đến khi bóng lưng cô khuất dần ở cửa khách sạn, đám người mới từ từ hoàn hồn lại. Bọn họ vội vã hướng máy ảnh về phía cô chụp liên tục. Tuy chỉ còn lại bóng lưng nhưng trong lòng bọn họ vô cùng tiếc nuối.

"Người vừa rồi là ai?"

"Nãy anh có chụp ảnh không? Tôi quên mất..."

"Tôi cũng vậy..."

"Trời ơi, tôi có cảm giác mình đã bỏ lỡ cả trăm triệu."

"Tôi nhớ vừa nãy có nghe tiếng máy ảnh."

Có một người nói, tầm mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía người nước ngoài vừa chụp ảnh kia, anh ta vội vàng ôm camera vào trong lòng.

Mọi người đều nhìn sang, có người sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Anh là... Ivan?"

"Cái gì?"

Đám người lập tức nhốn nháo cả lên.

"Suỵt..."

Ivan vội vàng đưa ngón tay lên môi làm động tác đừng làm ồn, hiển nhiên giữa đám người hỗn loạn không có bao nhiêu tác dụng.

Anh ta bất lực, chỉ có thể vỗ vai nhân viên an ninh đứng ở hai bên, anh ta lấy ra thư mời trốn thoát đám phóng viên như lang như hổ.

"Ivan? Có phải là Ivan nhiếp ảnh gia hàng đầu của tạp chí thời trang có ảnh hưởng nhất thế giới WO không?"

"Đúng! Chính là anh ta! Đừng nhìn vẻ bề ngoài của anh ta dễ thân cận. Nhưng nghe đồn anh ta rất độc, mắt độc, mồm độc miệng độc, tính cách cũng độc. Nói một cách dễ hiểu muốn anh ta chụp ảnh phải dựa vào tâm trạng của anh ta! Tâm trạng không tốt thì... ha ha..."

"Thế nào, thế nào? Nếu tâm trạng không tốt thì sẽ thế nào? Sẽ đình công ngừng chụp?"

"So với đình công còn ác hơn!"

Người nói chuyện mang sắc mặt thần bí sâu xa, làm tăng sự hứng thú của những người khác.



Bên trong phòng tiệc, Thẩm Tư Duệ vẫn là tồn tại được chú ý nhất, hơn nữa cô ta còn đứng trước mặt Tô Vũ, bộ dạng tươi cười xinh đẹp càng thu hút ánh mắt của những người khác.

"Tư Duệ, Tô Vũ, hai người thực sự rất xứng đôi."

"Đúng vậy, một người vừa đẹp trai vừa có gia thế tốt, một người vừa xinh đẹp vừa có sự nghiệp phát triển, đứng chung một chỗ đúng là trời sinh một cặp!"

"Tô Vũ, anh thật có phúc, có thể gặp được một người vừa lương thiện vừa xinh đẹp như Tư Duệ, nhìn ánh mắt của đám đàn ông tối nay mà xem, ai ai cũng khao khát có thể có được Tư Duệ! Anh nên giữ chặt một chút."

Tô Vũ cong môi, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu.

Thẩm Tư Duệ cắn môi, trên mặt hiện vẻ ngại ngùng cúi đầu.

Thấy vậy, vài người đều cúi đầu nở nụ cười. Lúc này lại chợt nghe một hét kinh hải: "Trời ạ... cô ấy là ai? Cô ấy đẹp... đẹp quá..."