Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 130: Cô nên cảm thấy may mắn



Xét về mặt tự tìm con đường chết, hiện tại tận đáy lòng của anh ta

phục sát đất người phụ nữ không biết trời cao đất dày này rồi!

Hội trường vốn đang yên tĩnh, tiếng nói của Lâm Quỳnh Anh mang theo

run rẩy, không phải sắc bén lắm, nhưng vẫn truyền khắp toàn bộ

sảnh tiệc.

Người xung quanh bắt đầu xầm xì to nhỏ.

“Có chuyện gì xảy ra thế nhỉ?”

“Dù sao thanh danh cũng không tốt lắm, nghe nói cô ta lúc trước bị đuổi

khỏi trường vì sao chép ý tưởng của người khác đó, còn có ở buổi thi đấu piano, người phụ nữ kia còn ngang nhiên dụ dỗ ban giám khảo nữa cơ... ”

“Ôi? Trời ạ, nhìn cô ta rất tao nhã đoan trang, không nghĩ tới là loại

người như vậy... ”

Tuy nói những người có mặt ở đây đều là người Bình Thành, nhưng cũng chỉ là một bộ phận nhỏ, phần lớn đều đến từ thành phố khác

hoặc là quốc gia khác, đối với tin đồn của Thẩm Ngân Tinh, kỳ thật những người đó đều không rõ lắm.

Vừa nãy trong buổi đấu giá, cũng chỉ là nghe nói cô là một phụ nữ hư

hỏng mà thôi.

Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng nhiều người cảm thấy như vậy thì chính là như vậy rồi, bọn họ cũng lười đi tìm hiểu.

Dù sao chính là phụ nữ hư hỏng.

Không nghĩ tới, thế nhưng lại là loại phụ nữ hư hỏng không ai bằng như

vậy!

Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong!

Các loại từ ngữ xấu xa này chỉ cần truyền ra ngoài tí xíu thôi là có sức

ảnh hưởng rất lớn, giọng nói thì thầm bàn tán càng lúc càng lớn.

Sắc mặt Thẩm Ngân Tinh rốt cuộc bắt đầu tái đi, cô cảm thấy cả người

từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài lạnh như băng.

Anh lẳng lặng đứng ở nơi đó, tay buông thõng bên người, thậm chí

sức nắm chặt nó anh cũng không có.

Nhìn Thẩm Ngân Tinh ở trước mặt người đàn ông đó cuối cùng cũng

lộ ra bộ dạng chật vật, Lâm Quỳnh Anh đắc ý mà cong khóe môi.

“Cho nên xin hỏi ngài, ngài xác định còn muốn tiếp tục vì một người

phụ nữ như vậy mà tiếp tục đấu giá sao? Mười ngàn vạn? Ngài hỏi bản thân

cô ta một chút đi, cô ta mà cũng xứng với cái giá được đưa ra đó

sao?”

“Thì ra là như thế này.”

Gương mặt anh tuấn của Bạc Hàn Xuyên lạnh lùng và tối lại, con

ngươi của anh không có chút ấm áp nào, môi mỏng của anh khẽ mở

rồi khép lại, cong lên nhìn vào có cảm giác vô cùng lạnh

lùng.

Trái tim của Thẩm Ngân Tinh run lên từng nhịp, đôi tay nắm chặt.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Bạc Hàn Xuyên, một đôi mắt

sáng như ánh sao khẽ nhìn qua lại dưới ánh đèn, đôi môi lấp lánh

như ánh kim cương khẽ mở, nhưng lại không nói ra một chữ nào.

Nghe được Bạc Hàn Xuyên đáp lại, trong lòng Lâm Quỳnh Anh đột

nhiên vui vẻ, gật gật đầu, cằm cô ta hất lên, ánh mắt nhìn về phía

Thẩm Ngân Tinh tràn ngập khinh thường và đắc ý.

“Đúng vậy! Cô ta chính là người phụ nữ như vậy!”

“Bốp” một tiếng, trên má Lâm Quỳnh Anh bất ngờ nhận một cái tát bỏng

rát cả khuôn mặt!

Xung quanh mọi người đều kinh ngạc!

Lâm Quỳnh Anh ngây người nửa ngày, chỉ cảm thấy má trái ngứa ran và

tiếp theo là đau và bỏng rát.

Cô ta phản ứng lại, trừng đôi mắt nhìn người phụ nữ đối diện!

“Cô dám đánh tôi?”

Hứa Thanh Vy nắm cổ tay của chính mình, nhẹ nhàng lắc lắc cổ tay vì đánh mà bị đau nhức, lúc sau nâng con ngươi, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm cô ta.

“Đánh người khác mười phần thì bản thân mình cũng thương tổn

năm phần, mà đánh loại người thô lỗ như cô thì cũng chẳng đem lại

lợi ích gì cho tôi cả, tôi từ trước đến nay chẳng bao giờ làm mấy cái

chuyện này bao giờ! Nhưng Lâm Quỳnh Anh, cô cũng coi như là có bản

lĩnh đó, vậy mà làm cho bản tiểu thư vì cô mà phá lệ một lần!”

“Cô... ” Lâm Quỳnh Anh duỗi tay che lại gương mặt vừa đau vừa sưng

của mình, trong lòng sắp tức giận muốn bốc khói!

Trong nháy mắt, cô ta thật muốn xông lên xé xác Hứa Thanh Vy!

Chính là nghĩ đến người đàn ông đứng bên cạnh, cô vẫn chọn nhẫn

nhịn một chút vậy, cô ta ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng lưng tròng

nước mắt, yếu đuối đáng thương nhìn Bạc Hàn Xuyên.

Như vậy, rõ ràng là đang cầu xin sự thương hại của người đàn ông

này mà thôi.

“Ngài thấy chưa, đây là bạn của Thẩm Ngân Tinh, người ta hay nói

vật họp theo loài, cũng không phải thứ gì tốt đẹp cả!”

Bạc Hàn Xuyên khóe môi cong lên càng thêm rõ ràng, mắt đen sâu

như đáy hồ, không có một chút ý cười.

“Phải không?” Bạc Hàn Xuyên mở miệng, cằm của anh cũng chưa

động, mí mắt rũ xuống, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng liếc

Lâm Quỳnh Anh đang không ngừng gật đầu.

“Cô nên cảm thấy may mắn vì được cô ấy đánh cô, bằng không hôm1

nay cô cũng không còn mạng mà rời khỏi chỗ này đâu.”