Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 142: Tại sao phải hôn trước mặt người khác



Cô dồn hết người lên người anh, khiến Bạc Hàn Xuyên hơi khom người đỡ lấy cô, ép cô xuống dưới.

Giữa hai người chỉ cách một vài cm.

Hơi thở tỏa ra nhiệt giữa hai người, thoáng qua như lên men.

Thẩm Ngân Tinh chớp mắt mơ hồ vì hơi rượu, chưa hiểu lắm.

“Anh xong chưa?” Đôi môi đỏ mọng của cô hỏi anh, hương thơm thoang thoảng của rượu khẽ tỏa ra.

"Rồi!"

“Tốt quá, em chờ… anh lâu quá! Chỗ này… lạnh quá!”

Đôi mắt đen thẳm của anh u ám, bàn tay trên eo cô khẽ siết chặt.

“Sao không lên xe chờ?”

"Ngạt… khó thở lắm!”

"Lên xe nhé?"

Cô gật đầu vui vẻ: "Được!"

Nói xong, cô nhúc nhích người, nhưng anh không hề có ý định thả người.

Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu nhìn anh.

Cô thúc giục: "Lên xe!"

“Ừm!” Giọng nói trầm ấm của anh vang lên.

Sau đó anh cúi đầu, áp môi mình lên đôi môi khiến anh ngấp nghé cả đêm.

Thẩm Ngân Tinh ngây người, bàn tay trên vai anh hơi siết chặt, nhưng không hề đẩy ra.

Du Văn vội quay người đi.

Sao hai người này không biết xấu hổ gì hết vậy? Anh ta không phải là người sao? Cứ nhất định phải hôn trước mặt người khác thế à?

"Ai ôi...! Mẹ nó! Cái gì thế này?"

Ở sau lưng, giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên đầy ngạc nhiên.

Ân Duệ Đức còn đang nghi ngờ, vừa rồi trong bữa tiệc, anh Bạc khá thờ ơ, lại còn hay lơ đễnh.

Chưa bao giờ thấy anh như thế này, càng không ngờ là anh lại bỏ dở bữa tiệc giữa chừng.

Thân là nhân vật chính của đêm nay, một dịp quan trọng như thế này, anh nói đi là đi!

Vì không có nhân vật chính, mấy người họ cũng không có lý do gì để ở lại lâu làm gì.

Mấy người đi ra, không ngờ lại nhìn thấy cảnh này.

Nghe thấy giọng nói của Ân Duệ Đức, Bạc Hàn Xuyên khẽ cau mày.

Hai má Thẩm Ngân Tinh đỏ bừng, lại thêm hơi rượu khiến cô hơi mơ màng, quay đầu nhìn người phía sau.

Phong thái phụ nữ quyến rũ của cô, đây là lần đầu tiên anh thấy trọn vẹn.

Làm sao có thể để cho người khác nhìn thấy cô như thế này?

Ân Duệ Đức nhìn người phụ nữ trong vòng tay của Bạc Hàn Xuyên lộ ra nửa đầu. Anh ta cố híp mắt, nhìn cho rõ khuôn mặt người phụ nữ ấy.

Kết quả là vừa mới nghển cổ, còn chưa kịp thấy gì đã bị người đàn ông kéo vào trong lòng.

“Hả?” Anh ta hơi khó hiểu, nhấc chân đi về phía trước!

Bạc Hàn Xuyên khom người, bế ngang Thẩm Ngân Tinh bước về phía xe cách đó không xa.

Du Văn khéo léo mở cửa xe.

Thẩm Ngân Tinh ôm chặt cổ Bạc Hàn Xuyên, cả người cô co tròn trong vòng tay anh, đầu bị ôm chặt không thể nhúc nhích.

"Này, này, anh Bạc, anh đừng đi...!"

Bạc Hàn Xuyên ôm Thẩm Ngân Tinh, cúi người ngồi vào xe.

Du Văn đứng một bên, chỉ biết thở dài, cho rằng cái tư thế ôm phụ nữ của sếp nhà mình quá ư độc tài, nhưng lại vô cùng khéo léo.

Mà Bạc Hàn Xuyên chủ hừ một tiếng: “Lái xe!”

Thấy cậu Ân đang chạy tới, Du Văn phản ứng cực nhanh, nhảy tót lên xe, khóa cửa vội nhấn ga lao ra ngoài.

"Trời ơi! Suýt nữa thì té rồi!”

Ân Duệ Đức vội nhảy qua một bên, nhìn chiếc xe dần biến mất, không khỏi kinh ngạc xen lẫn tiếc nuối.

Trên cầu thang, Lương Tự Nhi ôm tay Lệ Đình Khang, cười rung cả người: “Sao thế, cậu Ân của chúng ta thấy được mặt chưa?”

Ân Duệ Đức nghiến răng, tức muốn chết.

"Không cần gấp! Sớm muộn gì cũng biết thôi!"

Vừa rồi bị lỡ cũng hơi đáng tiếc, có chút tiếc nuối.

Trâm ngâm một lát, Ân Duệ Đức vuốt cằm: “Hóa ra anh Bạc nhà chúng ta là đàn ông bình thường!”1