Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 169: Nhà họ Thẩm có con gái, trời sinh mệnh phượng!



“Đêm nay cháu đến đây chứng kiến cái gì? Chứng kiến Thẩm Tư Duệ là hòn ngọc quý được nhà họ Thẩm là nâng niu trong tay, xoay người gả cho nhà họ Tô, chắc chắn sẽ là cô chủ nhà họ Tô tôn quý!”

“Ông rõ ràng biết cháu không thích cô ta, lại vẫn muốn cháu đến chính mắt chứng kiến cô ta hạnh phúc đắc ý như thế nào! Quan trọng chính là, những thứ cô ta có được ngày hôm nay, có cái nào không phải đoạt từ tay cháu?”

Lần đầu tiên Thẩm Ngân Tinh thất thố trước mặt Thẩm Minh Đăng như thế!

Thật lâu sau, cô dùng sức hít sâu một hơi, nỗ lực khiến mình hồi phục bình tĩnh, sau đó lại cười châm chọc.

“Cảm giác như đêm nay cháu đến đây, chính là gieo gió gặt bão, tự mình đi tìm ghê tởm!”

Cô rút tay mình lại, lui về phía sau hai bước, trên mặt đã hoàn toàn khôi phục lạnh nhạt.

Lạnh nhạt giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thẩm Minh Đăng nặng nề thở dài một hơi: “Ngân Tinh, ông nội chỉ muốn cháu về nhà, về nhà họ Thẩm mà thôi! Mặc dù có đôi khi bà nội cháu nói không xuôi tai, nhưng đạo lý lại không sai, kết cục đã định, nếu cả đời cháu không chịu buông, có phải cả đời cũng không chịu về nhà họ Thẩm không?”

Thẩm Ngân Tinh cong môi: “Về nhà họ Thẩm?”

Tạm dừng thật lâu, Thẩm Ngân Tinh chỉ nói: “Bên ngoài gió mát, ông nhanh quay lại phòng bao đi!”

Cuối cùng cô không nói thêm bất kỳ lời dư thừa nào về nhà họ Thẩm nữa.

Về nhà họ Thẩm, không có khả năng!

Cho dù phải về, vậy cũng là về… Đòi nợ!

*

Cuối cùng bữa tiệc gia đình cũng bất đắc dĩ tiếp tục tiến hành, hôn sự của Tô Vũ và Thẩm Tư Duệ cũng được định ra.

Chờ đến khi kết thúc, Tô Vũ đã là con rể tương lai của nhà họ Thẩm, ân cần đưa bọn họ về.

Tô Minh Dạ và Thái Tĩnh Di về nhà họ Tô trước.

Sắc mặt Tô Minh Dạ có chút khó coi.

Thái Tĩnh Di hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn ông ta: “Làm sao lại xụ mặt thế? Là ông muốn cưới con dâu nhà họ Thẩm, sao trên bàn cơm vẫn còn xụ mặt?”

Tô Minh Dạ trầm giọng nói: “Đêm nay khiến Ngân Tinh phải chịu oan ức rồi, năm đó Tô thị có nguy cơ, nếu không phải Ngân Tinh, sợ rằng Tô thị đã xuống dốc... Bây giờ chúng ta, không khỏi quá vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván đi!”

Thái Tĩnh Di mím môi: “... Tôi vẫn luôn biết nhà họ Tô chúng ta làm tổn thương đứa bé kia, nhưng chúng ta đâu thể làm chủ chuyện tình cảm của bọn trẻ được!”

Tô Minh Dạ cau mày nhìn bà cụ một cái: “Đừng cho là tôi không biết, năm đó là bà cố ý tác hợp Tô Vũ và Tư Duệ ở bên nhau!”

“Tôi làm như vậy còn không phải vì nhà họ Tô!”

Sắc mặt Thái Tĩnh Di có chút không vui: “Năm đó Ngân Tinh gặp phải những chuyện kia, có chuyện nào có thể lên được mặt bàn không? Nhà họ Tô sao có thể cam tâm tiếp thu một người phụ nữ có thanh danh như vậy vào cửa? Hơn nữa, Tô Vũ là con trai tôi, tôi không muốn nó cưới một người phụ nữ có thanh danh không tốt, có cái gì không đúng?”

“Hơn nữa nhiều năm như vậy, ông cũng nhìn ra, thái độ nhà họ Thẩm đối với Ngân Tinh rồi, cho dù đến lúc đó thật sự để Ngân Tinh vào cửa nhà họ Tô, Ngân Tinh có thể thay thế nhà họ Thẩm mang đến cái gì cho nhà họ Tô chứ?”

Thái Tĩnh Di nhìn Tô Minh Dạ, dần thu liễm tức giận, thở dài một hơi, lại thần bí nói:

“Hơn nữa, ông có biết vì sao nhà họ Thẩm lại thiên vị Tư Duệ như vậy không?”

Tô Minh Dạ quay đầu nhìn bà cụ, đôi mắt đầy nghi hoặc.

Lúc trước Ngân Tinh cũng được cưng chiều như thiên kim tiểu thư trong bàn tay nhà họ Thẩm!

Nhưng không biết sau đó tại sao, Khương Huệ Vân từ trước đến nay sấm rền gió cuốn, không thích nhất là kẻ thứ ba lại đột nhiên chủ trương để Thẩm Minh Quốc đón hai mẹ con Thẩm Tư Duệ trở về, lại còn có quá mức sủng ái.

Lý do trong đo ——

Thái Tĩnh Di thấp giọng nói:

“Năm đó phương trượng chùa Linh Di có nói qua, nhà họ Thẩm có con gái, trời sinh mệnh phượng, phượng ẩn trong rừng, có sào khó về, tiểu nhân hãm hại, trong mệnh có nhiều chông gai... Sau đó còn nói cái gì nữa, nhưng tôi quên rồi, nhưng sau đó còn có một câu là… Cái sau vượt cái trước!”1