Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 184: Cuộc họp thường niên (13)



Thẩm Tư Duệ nhẹ nhàng yếu ớt nói chuyện, làm cho khán giả cũng phải suy ngẫm lại.

Ở đây ngoài phóng viên thì cũng có thương nhân. Làm kinh doanh nên mọi người đều hiểu một đạo lý, đó là làm thế nào để tối đa hóa lợi ích và tối thiểu hóa rủi ro.

Thế nên hi sinh là điều không thể tránh khỏi.

Quyết định này của chủ tịch Khương cũng chỉ vì lợi ích của công ty, thế nên hình như cũng không có gì đáng trách cả.

Lại nói, mọi chuyện phát triển đến bước này, hình như tất cả đều có lợi cho cô Ngân Tinh...

Bên dưới mọi người bắt đầu bàn tán, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Ngân Tinh cũng không được tự nhiên nữa.

Nhưng Thẩm Ngân Tinh vẫn cười như cũ, sau đó mới nhàn nhạt mở miệng.

"Thứ nhất, tôi không hề mang những tấm ảnh này đến đây. Thứ hai, cứ coi như tôi đem vào thì đã sao? Lam Vận là tất cả của nhà họ Thẩm, haizz..."

Câu cuối cùng Thẩm Ngân Tinh không nói nữa, chỉ cười lạnh một tiếng.

Nhưng mọi người dưới sân khấu lại cười rộ lên.

"Đúng vậy, những chuyện xấu hổ do chính các người làm ra mà, sao lại không cho người khác phơi bày ra? Đây là đạo lý gì thế?"

"Lam Vận là tất cả của nhà họ Thẩm? Nếu như cô không dụ dỗ vị hôn phu của chị gái mình thì cũng sẽ không có trò hề ngày hôm nay! Bây giờ lại oán giận người khác không để ý đến lợi ích công ty? Nực cười thật!"

Sắc mặt Thẩm Tư Duệ tái đi.

Thẩm Ngân Tinh lại cười.

"Vừa rồi cô nói tất cả những chuyện hôm nay đều là kế hoạch do tôi bày ra, mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ phải không?"

Thẩm Ngân Tinh dừng lại một chút, sau đó mỉm cười gật đầu: "Ừ, tôi cũng thấy mọi thứ diễn ra khá thuận lợi!"

Mặt Thẩm Tư Duệ hơi buông lỏng: "Chị thừa nhận?"

Thẩm Ngân Tinh nâng gương mặt xinh đẹp lên, nói: "Có cái gì mà không thể thừa nhận?"

"Chị..."

Lần này không chỉ Thẩm Tư Duệ, mà cả Tô Vũ đang im lặng đứng bên cạnh cô ta cũng quay sang nhìn cô.

Nhưng Thẩm Ngân Tinh cũng không thèm để ý, chỉ chớp chớp mắt, trong mắt toát ra ý cười, gương mặt vẫn lạnh lùng như thế.

"Xin hỏi, tôi bắt chủ tịch Khương lên sân khấu à? Tôi bắt chủ tịch Khương nói tôi bởi vì cậu Đinh gia nên mới hủy hôn ước à? Tôi bắt cô phẫn nộ lên sân khấu tố cáo tôi phản bội Tô Vũ à? Còn nữa... Tôi bắt hai người thông đồng với nhau lâu như vậy à?"



Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng.

Thẩm Ngân Tinh còn nói thêm: "Mọi chuyện có thể tiến triển thuận lợi như thế này, cũng thật sự phải cảm ơn mọi người. Không có kịch bản mà vẫn có thể phối hợp với tôi tốt như vậy."

Mặt Thẩm Tư Duệ tái nhợt, cô ta tức giận cắn chặt môi.

"Ha ha ha..."

“Không hổ là một diễn viên giỏi, không có kịch bản mà vẫn diễn xuất tốt như thế!"

"Sai rồi, chắc chắn là do cô Ngân Tinh có tài làm đạo diễn."

"Đây là một kịch bản tuyệt vời. Sau này tôi mà đầu tư vào bộ phim này thì nhất định mời cô Ngân Tinh làm đạo diễn."

Thẩm Ngân Tinh mỉm cười, hiếm khi đáp lại: "Vậy cảm ơn anh trước."

"Ha ha ha ha..."

Một trận cười vang.

Thẩm Tư Duệ càng thêm xấu hổ.

Một lát sau, Thẩm Ngân Tinh mới thu lại ý cười, nhẹ nhàng nói.

"Dù thế nào đi nữa, hành động hôm nay của chủ tịch Khương cũng thực sự khiến tôi thất vọng, ớn lạnh. Nghĩ đến việc nhà họ Thẩm cũng không quan tâm đến đứa cháu như tôi, đã thế thì cũng xin nhân cơ hội này đoạn tuyệt quan hệ. Dù sao thì bao nhiêu năm trôi qua, các người cũng chưa từng coi tôi là người của nhà họ Thẩm.

Mặt khác, hôn sự của tôi và chủ tịch Tô cũng bị hủy bỏ, sau này nam cưới nữ gả không liên quan gì đến nhau. Anh ta đã muốn vứt bỏ tình cảm yêu đương tám năm, vậy thì tình bạn mười năm tôi cũng không cần giữ lại nữa. Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nói xin lỗi, vì tôi vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho các người!"1