Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Chương 118: Bất ngờ



Số phận vốn không chịu cho bọn họ cơ hội chung sống hòa bình với thế giới này, vậy được. rồi, hoặc là cùng sống, hoặc là cùng chết. Anh đã chuẩn bị mọi thứ, Vân Khanh đứng ở nơi nào, anh liền đứng ở nơi đó, cho dù là kẻ địch của cả thế giới!

Vân Khanh không cho anh cơ hội, anh liền tự mình tạo ra cơ hội, vì cô, anh cái gì cũng chịu làm.

Tu Quân đến sớm hơn thời gian ước định mười phút.

Ngày hôm qua thư ký nói với cô ấy, lúc Skye muốn hẹn cô ấy, cô ấy không chút do dự liền đồng, ý.

Đối với cô ấy, gắp người con gái mà anh trai thích còn quan trọng hơn chuyện hợp tác. Mấy năm nay, cô ấy đã đến chỗ anh trai vài lần, nhưng, đều không có cơ hội gặp được cô Skye kia.

Cô ấy rất tò mò, là kiểu con gái như thế nào mà làm cho anh trai lạnh lùng cứng rắn động tâm, là dạng con gái như thế nào mà lại không chịu. người con trai xuất sắc như anh trai.

Cô ấy nghe Thượng Quan nói qua chiến tích của Skye, đối với cô gái kỳ lạ khiến toàn bộ thị trường đầu tư tài chính nghe thấy liền biến sắc này tràn ngập sự tò mò, nghe nói cô còn là mẹ của hai đứa nhỏ.

Tu Quân vừa đến nhà hàng của khách sạn, nhân viên phục vụ hỏi: "Quý khách đi mấy người?

“Tu Quân nhìn thoáng qua thấy không ít thực khách trong đại sảnh, đáp: "Là cô Skye đặt chỗ.”

Thái độ của nhân viên phục vụ càng thêm khách khí: "Cô Tu, mời đi theo t(

Tu Quân đi theo nhân viên phục vụ từ một bên nhà hàng đến một góc, nơi đó có mấy gian phòng nhỏ nhìn từ bên ngoài không dễ phát hiện. Trên cửa mỗi gian phòng có một tấm bảng nhỏ, nhân viên phục vụ mở cửa có ghi "Phòng Thủy Vân" cho cô ấy.

Không nghĩ tới trong phòng rất rộng rãi, một cái bàn có thể ngồi khoảng mười người, bên cạnh còn có một cái sô pha dài, trên mặt đất là thảm đày màu xám, thoải mái tao nhã lại không phô trương, giấy đán tường trên tường là màu vàng nhạt ấm áp, cả gian phòng rất thương vụ, lại rất ấm áp, rất có phong cách.

“Cô Tu, xin cô chờ một chút, cô Skye sẽ tới ngay.” Nhân viên phục vụ lễ phép nói với Tu Quân, xoay người đóng cửa lại đi ra.

Tu Quân đứng trước cửa sổ, nơi này là tầng. mười, xe ngựa như lướt trên đường có vẻ hơi nhỏ Đề.

Đã từng có một cô gái nói với cô: "Tu Quân, cậu xem phía dưới, có giống thành phố đồ chơi không? Trước đây tớ từng xem qua một quyển tiểu thuyết võ hiệp, nói một cao thủ trước tiên để cho hai người xem thành phố búp bê của anh ta, sau đó làm cho họ choáng váng, khi tỉnh lại, phát hiện mình đã ở trong đó, đặc biệt sợ hãi, cho rằng mình đã nhỏ đi. Cậu nói xem có thể chúng ta cũng, ở trong một thế giới búp bê hay không?"

Khi đó bọn họ cũng thường xuyên đứng ở tầng. mười phòng trà nhìn xuống, Tu Quân không có một chút cảm giác như Vân Khanh nói, nhưng cô ấy thích người hiểu được tính cách của mình như

Vân Khanh. Vân Khanh cười rộ lên như một đứa trẻ, cô luôn rất cố gắng đề bản thân mình xem nhẹ chuyện không vui, cố gắng tìm cho mình niềm vui.

Một cô gái cố gắng sống, một cô gái luôn làm cho cô ấy cười, nói cô ấ cười lên rất đẹp.

Tu Quân không tự chủ được thở dài, cả đời này, cô có hai cái quan trọng nhất trên người, một là anh trai, một là Vân Khanh. Không có anh trai, cô ấy sẽ chết.

Mà Vân Khanh, mặc dù ở bên nhau chưa đầy nửa năm, nhưng là cô cho cô ấy cảm giác ấm áp cùng tình bạn từ trước đến nay chưa từng có, cô luôn chắn ở phía trước che chở mình, không cho người khác làm khó cô ấy, là người thứ hai vô tư đối tốt với cô ấy, ngoại trừ anh trai ra.

Bởi vì tình cảm đối với Vân Khanh, cho nên cô ấy vẫn không thể nào tha thứ cho Mộ Hi Thần, nhưng lại nhớ đến anh ta từng là người đàn ông Vân Khanh yêu nhất, cô ấy mới bằng lòng đồng ý anh trai hợp tác với anh ta.

Cửa nhẹ nhàng mở ra, Tu Quân quay đầu lại.

Ánh nắng giữa trưa tươi sáng, chiếu khắp. phòng, nhất định là nguyên nhân này, khiến Tu Quân khi nhìn thấy người đứng ở cửa, có cảm giác mê muội.

Một cô gái đi vào, một thân quần áo thoải mái màu vàng nhạt, tóc ngắn gọn gàng, có chút gầy, một đôi mắt to như thể đang nói chuyện, môi màu nước nhàn nhạt, làm cho sắc mặt của cô càng lộ ra vẻ trắng nõn.

Cô nhìn Tu Quân, bên môi nở nụ cười nhàn nhạt, trái tim Tu Quân đập thình thịch, sau đó bắt đầu điên cuồng.

Cô gái này lại chính là Sieye? Người khiến anh trai mỗi lần nhắc tới ánh mắt đều trở nên ấm áp?

Nhưng là, cô và Vân Khanh giống nhau như đúc, khác nhau chỉ là phần trầm ổn và sự bình tĩnh kia, cảm giác phong trần và phong sương.

Tống Vân Khanh vươn tay về phía cô: "Tổng. giám đốc Tu, xin chào, tôi là Skye.”

Tu Quân chậm rãi vươn tay bắt tay với cô, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, nhìn trong mắt cô chợt lóe lên tia sáng thông minh như Vân Khanh: "Skye,cô rất giống một người bạn của tôi."

Trong mắt Tu Quân dần tràn ra nước mắt.

Tống Vân Khanh cầm tay cô ấy không chịu buông ra, và nhìn cô ấy.

'Tu Quân vẫn xinh đẹp y như bốn năm trước, vẻ đẹp của Tu Quân linh hoạt kỳ ảo, vẻ đẹp lạnh lùng, mà nay, càng có một kiểu xa cách và từ chối người hàng ngoài ngàn cây số.

“Tu Quân, đầu còn đau không? Có ai nấu cháo cho cậu không? "Tống Vân Khanh nhìn cô ấy, rãi n

Tu Quân trong chớp mắt như hiểu ra cái "Vân, Vân Khanh?”

Giọng nói của cô ấy run rẩy, lại tràn đầy sự bất ngờ.

'“Tu Quân, là tớ, Vân Khanh đây." Tống Vân Khanh rưng rưng như sắp rơi lệ rồi cười, nắm tay người bạn tốt.

“Thật sao? Thật sự là cậu sao? Làm sao có thể, sao có thể là cậu chứ?” Tu Quân nắm chặt tay cô, nước mắt không ngừng rơi.

"Là tớ, Tu Quân, tớ vẫn luôn không biết, cậu là em gái của Diệp.” Tống Vân Khanh có chút xúc động."

Cô cũng từng chứng kiến Diệp bị đau đầu, lúc ấy còn nghĩ người này giống như Tu Quân, nhưng. không ngờ hai người lại là người một nhà, không biết hóa ra Tu Quân lại chính là cô em gái mà Diệp quan tâm nhất. Mà Diệp chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời Tu Quân.

Duyên phận thật sự là một thứ gì đó rất sâu xa khó hiểu.

"Vân Khanh, cậu, thay đổi rồi, thế nhưng, bộ đáng bây giờ, rất tốt.” 'Tu Quân chỉ cảm thấy như. có hàng ngàn từ ngữ xuất hiện trong đầu, không. biết nên bắt đầu từ đâu.

Tống Vân Khanh vỗ vỗ tay của cô ấy: “Cũng chỉ định muốn hợp tác cùng, hôm qua tớ hỏi anh ấy một câu về quan hệ của hai người, không nghĩ tới hai người là anh em!"

Nước mắt Tu Quân không ngừng rơi, niềm vui được tìm lại khiến cho cô vừa khóc vừa cười, nắm lấy tay cô, nhiều lần gọi tên của cô: "Vân Khanh, Vân Khanh, Vân Khanh!"

“Tống Vân Khanh để mặc cô nắm tay:" Ừ, Tu Quân, tớ chưa chết, tớ đã trở về rồi.”

“Tốt, tốt quá, Vân Khanh, tốt quá, cậu không có chết, thật tốt quá rồi!” Tu Quân rất vui.

"Nhưng, Vân Khanh, cậu sao lại là Skye? Tớ, tớ có tới chỗ anh trai vài lần, đều không có gặp được cậu, tớ vẫn biết Skye, chỉ là chưa từng gặp, nếu như tớ kiên trì gặp cậu, nói không chừng chúng mình đã sớm gặp mặ

Tống Vân Khanh: "Có lẽ, là thời điểm chúng, mình gặp nhau chưa tới? Cho nên đều bỏ lỡ, tớ biết Diệp có một em gái ở trong nước, lại không, nghĩ tới là cậu. Tu Quân, mấy năm nay, cậu khỏe không? Cậu, kỳ thật cũng họ Diệp, đúng không?"

Tu Quân thu lại nụ cười, ổn định tâm trang: “Đúng, tớ thật ra cũng họ Diệp, chẳng qua, nhà họ Diệp không thừa nhận tớ mà thôi. Ở trong lòng bố tớ, tớ chết là tốt nhất." Giọng điệu của Tu Quân lạnh lùng.

Vân Khanh nghĩ đến chuyện ngày xưa Tu Quân từng kể, trong lòng căng thẳng, vô cùng đau lòng cho cô ấy.

Tay Tu Quân vuốt ve hình xăm bươm bướm bên tóc mai, nụ cười đau khổ mỉa mai: "Còn nhớ đêm Giáng Sinh đó không? Ông Mạnh và Mạnh Văn đón chúng tớ đi, chủ tịch Diệp nhìn thấy tớ, tớ biết đáng vẻ của tớ rất giống mẹ, vì vậy tớ cố ý cười với ông ấy, bộ đáng kinh ngạc của ông ấy làm tớ cảm thấy rất hả giận. Thế nhưng, đêm hôm đó từ nhà họ Mạnh trở về, nhà trọ của tớ bị cháy, là hàng xóm bên cạnh liều chết cứu tớ ra.”

“Tuy rằng Tu Quân đang ở trước mặt mình, nhưng trong lòng Vân Khanh vẫn căng thẳng.

Tu Quân ngẩng đầu lên, nụ cười bi thương: " Lúc ấy, cửa nhà trọ của tớ bị khóa trái từ bên ngoài, hàng xóm đã giúp cùng tớ phá cửa, chúng tớ cùng nhau chạy ra, mặt tớ bị bỏng, chú Lâm cứu tớ đã bị bỏng nặng, vô cùng thê thảm, chúng. tớ chạy trốn tới chỗ trợ lý của anh trai ở trong. nước, nhờ bọn họ giúp tớ đưa chú Lâm đến bệnh viện.Tớ sợ bọn họ cũng đi tìm chú, sắp xếp ổn thỏa cho chú Lâm, xử lý vết thương đơn giản một. chút, đang muốn di tìm cậu, liền gặp phải Mộ Hi

Thần đến bệnh viện. Đã biết tin tức cậu bị tai nạn xe qua đời. Cảm giác đau lòng năm đó không giúp được gì." Tu Quân rơi nước mắt như mưa.

“Tớ liều mình chạy tới chỗ cậu gặp chuyện không may, hiện trường đã bị xử lý sạch sẽ, một chút đấu vết cũng không còn, tớ không tin đây là chuyện ngoài ý muốn. Tiếp theo, nơi làm việc của trợ lý anh trai tớ liền xảy ra vụ nổ gas, tớ biết đây là nhằm vào tớ.”

“Tiếng nói của Tu Quân lạnh dần: "Chủ tịch Diệp sợ nhất chính là tớ còn sống, bởi vì đã có lời tiên đoán. Nói tớ nếu như ở lại nhà họ Diệp, Diệp gia sẽ sụp đồ, cho nên ông ta không hỏi bừa bãi, thậm chí không cần xác nhận tớ rốt cuộc có phải Diệp Tu Quân hay không, liền bắt đầu đuổi giết, ông ta tin tưởng lời tiên đoán như vậy, nếu như tớ 'không làm theo nguyện vọng của ông ta, làm sao xứng đáng với ông ta? Tớ cũng muốn làm một cô con gái hiếu thuận, cho nên, tớ muốn giúp ông ta thực hiện nguyện vọng của ông."

Nụ cười của Tu Quân lạnh lùng mỉa mai.

Vân Khanh nhìn Tu Quân như vậy đau lòng không thôi: "Tu Quân, dù cậu muốn làm cái gì, tớ đều đứng ở bên cạnh cậu, giúp cậu bằng mọi cách mà tớ cól"

Tu Quân cảm động, Vân Khanh vẫn giống như trước, luôn bảo vệ cô trong mọi việc.

Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng gõ cửa đi vào: '"Thưa cô Skye, xin hỏi có thể mang thức ăn lên chưa?”

Vân Khanh mỉm cười gật đầu, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

"Vân Khanh, nghe nói cậu có hai đứa con?” Tu Quân tò mò hỏi.

Tống Vân Khanh gật đầu: “Ù, nghe Thượng. Quan Viễn nói sao?Anh trai tên Leo, tên tiếng “Trung là Tống Mộ Triết, em gái tên Moon, tên.

tiếng Trung là Tống Mộ Nhược, bốn tuổi rồi, rất đáng yêu cũng rất nghịch ngợm."

Tu Quân chẩn chờ một chút: "Vậy, bố của hai đứa nhỏ...”

Tống Vân Khanh uống một ngụm canh, bình thản nói: "Là Mộ Hi Thần, lúc tớ đi đã mang thai hai tháng. Bởi vì là song sinh, cơ thể của tớ lại không tốt lắm, đứa bé mới tám tháng đã sinh non, ba mẹ con chúng tớ coi như là cùng sống cùng chết, thiếu chút nữa tớ là chết rồi.”

Tu Quân đau lòng nhìn cô, càng như vậy cảng phải bình thản, chỉ sợ tình cảnh lúc đó lại càng nguy hiểm: "Vân Khanh, mấy năm nay Mộ Hi Thần sống rất không tốt, cậu xảy ra chuyện thì mắt anh ấy bị mù, trước khi ra nước ngoài chữa bệnh tớ đã đi gặp anh ta, đưa cuộc nói chuyện giữa

Diệp Khinh Ngữ và mẹ cô ấy nói mà chúng tớ nghe được trong phòng nghỉ đêm Giáng Sinh kể cho anh ta nghe, lúc ấy anh ta rất tức giận, hộc máu, sau đó mắt phục hồi. Mấy năm nay tớ và anh ta còn có Mạnh Văn đã hợp tác rất nhiều, tớ hận anh ta làm tổn thương trái tim cậu, cũng nhớ anh ta từng là người cậu yêu nhất, luôn rất mâu thuẫn."

Tống Vân Khanh gắp một miếng thịt cá để vào đĩa của Tu Quân, thanh âm bình tĩnh nói: "Chúng, tớ đã gặp rồi, tớ cùng anh ấy, bốn năm trước đã kết thúc, con cái là của tớ, không có quan hệ với nhà họ Mộ. Hiện tại tớ có đầy đủ năng lực nuôi con của mình.”

Tu Quân nhìn Tống Vân Khanh, cô hiểu rõ tình cảm Vân Khanh đối với Mộ Hi Thần, nhưng bây giờ cô lại nói bình tĩnh như vậy, có thể thấy được cô bị tổn thương bao nhiêu.

Vân Khanh đối với tình cảm chân tình, chuyện cô ấy đã quyết định sẽ không quay đầu lại, lúc trước cô cẩn thận bảo vệ trái tim của mình, không để cho mình dễ đàng yêu người khác, thế nhưng một khi yêu, chính là toàn tâm toàn ý, tổn thương cũng tổn thương triệt để.

"Vân Khanh, tớ biết anh trai vẫn luôn theo đuổi cậu, đương nhiên tớ hy vọng cậu có thể gả cho anh trai tớ, như vậy cậu và hai đứa nhỏ chính là người nhà của tớ, nhưng là Vân Khanh, nói một câu công lý, nếu như cậu bởi vì Diệp Khinh Ngữ phán Mộ Hi Thần tội chết, anh ta có chút oan uống. Cậu bị cảnh sát bắt đi xong, luật sư nhà họ Mạnh cũng không nắm chắc biện hộ cho cậu, bởi vì nhân chứng quá nhiều, lại bất lợi cho cậu, bọn họ uy hiếp Mộ Hi Thần, nếu như anh ấy ở bên Diệp 'Khinh Ngữ, họ sẽ bỏ qua cho cậu, Mộ Hi Thần đồng ý, nhà họ Diệp mới không khởi tố cậu.”