Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Chương 127: Lỗi mốt



“Thẩm Nghị kinh ngạc: “Ổ?” một tiếng rồi quay đầu nhìn quanh.

“A Niên, mời cô Tư qua đây đi.” Mộ Chính Sơ bảo Mộ Nghỉ Niên.

Sau đó Thẩm Nghị trò chuyện với Mộ Chính. Sơ trong trạng thái bồn chồn, còn sắc mặt của Ngô Mạn Lệ thì thay đổi liên tục.

Tống Vân Khanh, Tu Quân và Sở Mạc Dao. đứng nói chuyện với nhau trong góc.

Diệp Tỉnh Huy và La Mỹ Hoa chậm rãi bước tới.

'Tống Vân Khanh nhìn thấy ông ta đầu tiên. Cô liếc sang Tu Quân, Tu Quân không quay lại.

“Tổng giám đốc Tu, tổng giám đốc Tư, cô Mạnh, xin chào.” Diệp Tinh Huy lịch sự chào ba người.

Sở Mạc Dao cũng đáp lại một cách khách sáo “Tớ đi trước đây, lát nữa Mạnh Ngọc sẽ lo nếu không thấy tớ mất.”

Tu Quân cười nói: “Hôm khác chúng tớ sẽ tới nhà họ Mạnh tìm cậu.”

“Được thôi! Ông Diệp, bà Diệp, tạm biệt. Sở Mạc Dao chào rồi quay người rời đi.

Tống Vân Khanh và Tu Quân đứng cạnh nhau, nhìn Diệp Tinh Huy và La Mỹ Hoa.

Tu Quân mỉm cười: “Skye, chẳng phải cậu định đi tìm tổng giám đốc Mạnh Văn à? Sao chưa. đi đi? Lát nữa tổng giám đốc Mạnh được mỹ nhân vây quanh là không còn tâm trạng bàn chuyện công việc với cậu đâu đấy.”

Tống Vân Khanh nhìn vào mắt Tu Quân, Tu Quân khẽ gật đầu

Tống Vân Khanh mìm cười: “Được rồi, vậy cậu nói chuyện với ông Diệp và bà Diệp đi, tớ đi trước. Ông Diệp, bà Diệp, tôi xin phép.” Tống Vân Khanh nói rồi cũng đi về phía khác.

Họ sẽ phải tự đối mặt với rất nhiều chuyện, Tống Vân Khanh là như vậy, Tu Quân cũng thế, cô hiểu rõ điều này.

Cho dù họ thân thiết đến mấy thì vẫn có những chuyện mà họ không thể làm hộ nhau, thậm chí không thể giúp.

Chẳng hạn như cô và Mộ Hi Thần.

Chẳng hạn như Tu Quân và Diệp Tinh Huy.

Tống Vân Khanh vừa đi, nụ cười khẽ trên mặt Tu Quân cũng biến mất. Cô ấy im lặng nhìn vợ chồng Diệp Tỉnh Huy đang lúng túng đứng trước mặt mình.

“Ông Diệp, bà Diệp tìm tôi có chuyện gì thế?” Giọng cô ấy nghe rất thản nhiên.

Thật ra La Mỹ Hoa cũng không tin cô gái xinh đẹp trước mặt lại liên quan đến khúc mắc trong. lòng bà ta, nhỡ họ chỉ trông giống nhau thôi thì sao?

Do đó bà ta nở nụ cười khách sáo: “Cô Tu, cô đẹp thật đấy! Cô... họ Tu à?

Tu Quân thản nhiên đáp: “Vậy bà Diệp nghĩ tôi họ gì?”

“Tôi... tôi chỉ tò mò thôi, vì họ Tu này rất hiếm.” La Mỹ Hoa lúng túng giải thích.

“Đúng thế, rất hiếm, nhưng vì cái tên này do mẹ tôi đặt, không bỏ được nên tôi vẫn dùng. Hồi nãy bà khen tôi xinh đẹp, nghe nói tôi rất giống mẹ tôi, trông hệt như bà ấy thời trẻ, bà ấy không để lại gì cho tôi, chỉ tặng tôi thân xác này.” Tu Quân vừa nói vừa nhìn vợ chồng Diệp Thị, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nhỏ nào trên mặt họ. Diệp "Tinh Huy sầm mặt, còn sắc mặt La Mỹ Hoa thì tái dần.

“Mẹ cô Tu... họ gì thế?” Giọng La Mỹ Hoa đã hơi run.

"Mẹ tôi? Ha ha, sao bà Diệp lại thấy hứng thú với mẹ tôi thế? Bà ấy là người số khổ, lấy phải người chồng tệ bạc, bị kẻ thứ ba chọc tức đến chết, chết không nhắm mắt! Người đang mặn nồng với chồng như bà Diệp sẽ không muốn biết câu chuyện này đâu.”

Sắc mặt La Mỹ Hoa thay đổi dần theo từng câu nói của Tu Quân, cho đến khi tái mét.

Sắc mặt Diệp Tinh Huy cũng trở nên vô cùng. khó coi, ông ta bước lên một bước, căm tức nhìn Tu Quân: “Là cô thật à? Cô còn sống hả?”

Tu Quân nhìn ông ta, không hể sợ hãi: “Ông Diệp hỏi lạ thật, sao tôi không được sống? Tôi đáng chết lắm à?”

Mắt Diệp Tỉnh Huy như sắp toé lửa.

Tu Quân mỉm cười: “Cho dù tôi là đứa đáng, chết, là điểm gở, sẽ mang xui xẻo cho người ta, ông không nghĩ tôi chỉ nên chết sau khi kẻ ác thực sự chết à? Nếu không, sao tôi có thể làm đúng ý trời chứ? Chẳng phải tôi sẽ bị trời phạt nếu trái ý trời à?"

Nụ cười tuyệt đẹp xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của Tu Quân, khiến Diệp Tỉnh Huy và La Mỹ Hoa vô thức lùi một bước, La Mỹ Hoa còn khẽ “ Á” một tiếng.

Nụ cười đó! Hơn hai mươi năm trước, người phụ nữ với cơ thể đầm đìa máu kia cũng mỉm cười như vậy.

Tu Quân càng cười tươi hơn, cô ấy bước lên một bước: “Bà Diệp, trông tôi đáng sợ lắm à?”

La Mỹ Hoa cảm thấy trái tìm bà ta sắp vọt ra ngoài, bà ta bóp mạnh cánh tay Diệp Tinh Huy.

Cảm nhận được cơn đau từ cánh tay, Diệp "Tinh Huy nhíu mày, nói bằng giọng căm hận: “ Đừng đối đầu với Diệp Thị nữa, nếu không, tôi sẽ không tha cho cô đâu!”

Nụ cười của Tu Quân dần trở nên lạnh lùng: “ Ông Diệp, mọi người đều là người kinh doanh, chỉ bàn chuyện kinh đoanh trên thương trường thôi, sao ông lại bảo tôi đối đầu với Diệp Thị chứ? Hay ông thấy cô con gái cưng Diệp Khinh Ngữ của ông không phải đối thủ của tôi? Ha ha ha, ông Diệp, nghe nói ông còn có một cô con gái bị cho là sao chổi từ nhỏ, để ngăn bà ấy phá hủy nhà họ Diệp, ông đã tự tay giết bà ấy, chẳng phải mọi chuyện cũng êm xuôi rồi à? Người có can đảm và kiến thức, còn tàn nhẫn như ông thì sợ gì chứ? Tôi vốn không phải đối thủ của ông!”

Cô ấy chỉ vào hình xắm bướm cạnh tóc mai mình: “Hình xăm này đẹp không? Tôi xăm nó không phải vì đẹp, mà để che sẹo đấy. Bốn năm trước, chỗ tôi ở bất ngờ bốc cháy, khiến gương mặt tôi gần như biến dạng. Tôi phải phẫu thuật hơn 'bốn mươi lần để lấy lại gương mặt

tưởng nhớ mẹ tôi. Tôi và mẹ tôi đều bị nguyền rủa, tôi sống để chứng minh số mệnh của mình, chẳng hạn như, nếu tôi bị bảo là sẽ khắc ai, hại ai thì tôi cũng phải thực hiện được mục đích đó chứ? Nếu không thì sẽ trái với ý trời, bà Diệp, bà nói xem tôi có bị sét đánh không?”

Cô ấy nhìn chằm chằm vào La Mỹ Hoa, ánh mắt cô ấy lạnh lẽo nhưng lại có sức mạnh xuyên thủng trái tìm người khác, khiến La Mỹ Hoa đứng. đờ ra đó, không dám cử động. Bà ta chỉ thấy ớn lạnh từ tận đáy lòng.

Diệp Tinh Huy không nhịn được nữa, ông ta không muốn nhìn thấy gương mặt và đôi mắt này nên giơ tay tắt.

Nhưng tay ông ta còn chưa hạ xuống thì đã bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lại.

Giọng Mạnh Văn lạnh lùng hiếm thấy: “Ông Diệp, không biết tại sao tổng giám đốc Tu lại đắc tội với ông, nhưng trong tình huống này, cho dù ông đang dạy bảo người vai dưới thì cũng hơi mất thân phận nhỉ?”

Diệp Tỉnh Huy nhìn Mạnh Văn, bỗng rụt tay. lại, nhìn Tu Quân bằng ánh mắt như sắp tóe lửa.

Tu Quân cười nhạt: “Không sao đâu ông Diệp, cho đù ông tát, bên mặt này của tôi cũng không có cảm giác gì đâu. Để giống mẹ hơn, khi tôi phẫu thuật thẩm mỹ, một số dây thần kinh của tôi đã bị liệt rồi! Mục đích chính của tôi là khiến kẻ đã hại mẹ mình ngủ không yên giấc!”

Diệp Tinh Huy không nói gì nữa, kéo La Mỹ Hoa quay người rời di, quên cả chào Mạnh Văn.

Tu Quân nhìn theo bóng lưng họ, bồng lảo đảo. Mạnh Văn lập tức đỡ cô ấy: “Tu Quân, chúng ta đi thôi!”

Anh ấy đìu Tu Quân ra ngoài.

Tống Vân Khanh chậm rãi đi dọc theo bàn ăn, cứ cách một cây cột vuông là lại có bàn ăn hình. chữ nhật, các món trên bàn cũng khác nhau. Dạ dày Tống Vân Khanh không tốt lắm nên không. đám ăn linh tỉnh, cô chỉ ngó nghiêng, xem cho đã nghiền mà thôi.

“Vân Khanh, là em à?” Một giọng nam kích động bỗng vang lên bên cạnh cô.

Tống Vân Khanh nhìn thấy một chiếc bánh đậu đỏ được tạo hình rất đẹp, trông khá ngon. Vừa đặt bánh vào đĩa, cô đã nghe thấy giọng nói này, cô chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên là Vệ Tử Kiệt.

Thấy cô quay đầu lại, Vệ Tử Kiệt vô cùng phấn. khích: “Vân Khanh, là em thật à? Em chưa chết hả? Tốt quá rồi, em không chết!” Vệ Tử Kiệt thật lòng vui mừng và kích động.

Tống Vân Khanh nhìn anh ta, bốn năm không gặp, anh ta ngày càng tuấn tú, còn toát lên khí chất u sầu của đàn ông trưởng thành. Có vẻ việc cô nghĩ cô rất yêu anh ta năm đó cũng hợp lý thôi.

Cô tựan ủi mình, ai cũng thích cái đẹp, việc cô thích một người đàn ông đẹp trai như vậy cũng. không có gì quá đáng.

“Vân Khanh, em nói cho anh biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Họ nói em chết rồi, sao em... sao em lại xuất hiện ở đây? Em... em xinh đẹp hơn trước kia, được gặp lại em đúng là tốt quá. ” Vệ Tử Kiệt hơi lắp bắp.

'Tống Vân Khanh kinh ngạc nhìn Vệ Tử Kiệt.

Cô nghe nhầm à? Hay đầu Vệ Tử Kiệt có vấn để thế?

Anh ta chưa bao giờ nói vậy với cô, càng không cần bàn đến đáng vẻ chân thành và tha này. Vệ Tử Kiệt còn chưa bao giờ ôn hòa với cô ấy chứ

Cô luôn cun cút theo sau, cố gắng lấy lòng anh ta, nếu anh ta không thích, cô kiên quyết không làm, còn nếu anh ta thích thì cô sẽ kiên trì hoàn thành cho đù khó đến mấy.

Cô luôn cố gắng làm anh ta vui mà không hề quan tâm tới sự thờ ơ và bất mãn của anh ta đối với mình.

Còn tình huống bây giờ là sao thế?

“Vân Khanh, em vẫn giận anh à? Sao em im lặng vậy?” Giọng Vệ Tử Kiệt nghe hơi rầu rĩ.

Tống Vân Khanh buồn cười: “Anh à, anh không sao chứ?”

Vệ Tử Kiệt thở dài: “Quả nhiên em vẫn không chịu tha thứ cho anh, thật ra trong bốn năm qua, lúc nào anh cũng hối hận, Vân Khanh, anh thực sự hối hận rồi, chuyện năm đó đều là lỗi của anh, anh không nên có lỗi với em, tổn thương em như thế.”

Đây là những lời xuất phát từ tận đáy lòng của. Vệ Tử Kiệt.

Anh ta đã nhớ lại quá khứ vô số lần, mỗi khi trong nhà ẩmï, anh ta lại nghĩ tới điểm tốt của 'Vân Khanh. Anh ta hận mình có mắt như mù, không biết trân trọng cô gái tốt như thế, thậm chí sau khi Vân Khanh hủy hôn, anh ta vẫn không, tình táo để nhận ra lỗi lầm, mà tiếp tục tổn thương cô như thể đó là lẽ đương nhiên.

“Tử Kiệt, sao anh lại ở đây? Tổng giám đốc. của Thái Thần đang tìm anh đấy...” Một giọng nói dịu dàng xen vào.

Tống Vân Khanh vui vẻ cho một miếng bánh đậu đỏ nhỏ vào miệng.

Đậu đỏ tốt cho đạ đày, giáo sư Sở để nghị cô ăn thường xuyên, cô không có thời gian nấu nên. ngày nào ông nội Mạnh cũng bảo đầu bếp trong nhà nấu rồi mang tới cho cô.

Ô, bánh đậu đỏ này có vị khác với bánh của nhà ông nội Mạnh, nhưng cũng rất ngon.

“Tống Vân Khanh? Cậu là Tống Vân Khanh à?" Một tiếng hô kinh ngạc vang lên.

Tống Vân Khanh chỉ nhắm mắt thưởng thức bánh đậu đỏ của cô, có mùi hoa quế.

“Sao em cũng tới đây?" Giọng Vệ Tử Kiệt không dịu đàng như hồi nãy nữa mà hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn.

“Tử Kiệt, tổng giám đốc Chu muốn nói chuyện với anh nên em đến tìm anh.” Bùi Tiêu 'Tiêu nói bằng giọng mềm mại và nũng nịu. Cô ta khoác tay Vệ Tử Kiệt, ngờ vực nhìn Tống Vân Khanh - người vẫn thản nhiên.

Tống Vân Khanh quay sang nhìn họ, nâng chiếc đĩa trong tay lên: “Bánh đậu đỏ cũng ngon đấy, hai người muốn thử không?”

Vệ Tử Kiệt hơi mừng rỡ: *Vân Khanh, em..."

Bùi Tiêu Tiêu ngắt lời Tống Vân Khanh: “Vân Khanh, chẳng phải cậu chết rồi à?”

'Tống Vân Khanh nhìn cặp vợ chồng này, Bùi 'Tiêu Tiêu mặc váy dạ hội màu xanh đậm, có lẽ cô ta nghĩ ăn mặc thế này mới giống bà chủ nhà giàu điểm đạm và cao quý, nhưng cách ăn mặc này đã che mất vẻ đẹp của cô ta.

Tống Vân Khanh mìm cười: “Tôi là Skye.”

Vệ Tử Kiệt và Bùi Tiêu Tiêu sững sờ.

Tống Vân Khanh đặt chiếc đĩa trong tay. xuống: “Cô à, hình như chồng cô vẫn nhớ nhung người yêu cũ, đây không phải chuyện tốt với cô đâu. Ngoài ra, bộ Givenchy trên người cô là mốt từ năm ngoái, khiến cô già đi mười tuổi, xấu thật!"

Cô nói rồi nhẹ nhàng đi lướt qua mặt hai người họ.

Vệ Tử Kiệt và Bùi Tiêu Tiêu đứng đực ra giữa sân.

Bùi Tiêu Tiêu chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống, cô ta cho rằng bộ váy này sẽ thể hiện rõ thân phận cao quý của cô ta, nào ngờ cô ta lại bị một người phụ nữ trông rất giống Tống Vân Khanh coi thường, thậm chí chê bai cô ta thậm. tệ.

Nếu... nếu người khác cũng thấy thế, chẳng phải tối nay cô ta đã trở thành trò cười cho mọi người rồi ư?