Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Chương 130: Hợp tác



Mạnh Văn tới văn phòng, chuyện đầu tiên chính là gọi trợ lý Tác Huy.

“Điều tra xem chúng ta có bao nhiêu nghiệp vụ liên quan đến Diệp Thị, trong thời gian ngắn nhất, kết thúc mọi hợp tác, hợp đồng nào kết thúc thì đừng gia hạn, chưa kết thúc thì mau chóng giải quyết cho xong.”

Tác Huy ngớ người.

Mạnh Văn hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Anh ta lắc đầu: “Không có, cơ bản thì nghiệp vụ của chúng ta với Diệp Thị không nhiều, không có vấn để gì. Vấn để nằm ở chỗ phó tổng giám đốc ạ."

“Mạnh Ngọc sao vậy?” Mạnh Văn hững hờ hỏi.

“Sáng nay phó tổng giám đốc ra lệnh kết thúc nghiệp vụ liên quan đến quốc tế R$, liên hệ của bên đó nhiều, Mễ Kỳ đang đau đầu.” Tác Huy nhún vai.

“Hả?” Mạnh Văn nhướng mày.

Mạnh Ngọc và Mộ Hi Thần định giở trò gì?

“Liệu chúng ta có tổn thất gì không? Nếu như có, cậu ấy sẽ làm gì?” Mạnh Văn hỏi.

Tác Huy cười, phó tổng giám đốc có thông. minh đi chăng nữa cũng không giấu được tổng giám đốc.

“Phó tổng giám đốc nói, anh ấy sẽ thêm hai công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán để bồi thường cho chúng ta.”

Mạnh Văn gật đầu và xoa cằm: “Ừm, anh trông chừng một chút, cố gắng chèn ép cậu ấy, cố hết sức để ép sát giá trị của Diệp Thị và quốc tế RS cho tôi.”

“Được thôi!” Tác Huy nhận lệnh và rời đi.

Anh ta thích xem tổng giám đốc và phó tổng. giám đốc đấu trí. Hứng thú của phó tổng giám đốc là xây dựng công ty hoặc sản nghiệp của mình hết cái này tới cái khác. Mối quan tâm của tổng giám. đốc là nghĩ mọi cách hái quả của phó tổng giám đốc vào giỏ của Mạnh Thị.

Hai anh em nhiều năm trước tới nay vờn nhau không biết chán.

Điều này cũng giúp anh ta có nhiều cơ hội hợp tác với Mễ Kỳ, danh chính ngôn thuận tiếp cận cô ấy.

Mạnh Văn xoay ghế, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ và trầm ngâm suy nghĩ.

Tu Quân chắc chắn sẽ ra ta với Diệp Thị, anh. ấy không hy vọng tới lúc đó Mạnh Thị và Diệp Thị có dính đáng đến nhau.

Anh ấy sẽ đồn hết tâm trí để giúp cô ấp.

Buổi sáng, Vân Khanh cảnh cáo anh ấy: “Anh 'Văn, Tu Quân không dễ đuổi theo như vậy đâu."

Đương nhiên anh ấy biết.

Cho nên Mạnh Văn mới dốc hết sức mình.

Từ nhỏ, anh ấy và Mạnh Ngọc được ông nội đưa đến cạnh mình để đích thân dạy dỗ. Từ khi học cấp hai, họ đã bắt đầu ngồi trong ban giám đốc công ty và được định là người thừa kế của Mạnh Thị từ lâu.

Cái gọi là người thừa kế, nói một cách thẳng thắn, chính là người quản lý Mạnh Thị. Mạnh Thị là của tất cả mọi người, của những người nhà họ Mạnh. Hai người họ chẳng qua là được ông nội chọn làm người đại diện để quản lý mà thôi.

Chọn trúng họ có nghĩa là người khác được giải thoát, họ có thể đi làm chuyện mình thích. làm.

Cả nhà đều cảm thấy nợ hai anh em họ, lúc cần thiết, cả hai cũng sẽ lấy chuyện này để 'đe dọa” người nhà thỏa mãn yêu cầu của họ. Nhưng thật ra trong lòng họ hiểu rõ, nếu không phải họ có thiên phú, nếu không phải họ có hứng thú, ông, nội cũng sẽ không cưỡng ép hai anh em.

Anh ấy và Mạnh Ngọc trước giờ chưa từng hối hận khi gánh vác trọng trách này.

Họ tự hào khi có một gia đình như thế này.

Từng ấy năm tới nay, tâm tư của anh ấy luôn đặt vào chuyện của công ty, trước giờ chưa từng, nghĩ đến vấn đề cá nhân. Tuy ông nội thường xuyên đem chuyện này ra nói, thậm chí còn khen thưởng Hướng Thần và Mạnh Thông, nhưng anh vẫn cười trừ.

Chưa từng có cô gái nào khiến anh ấy rung, động.

Bố mẹ luôn nói rằng, nếu không phải dì Lan qua đời sớm, Vân Khanh bị thất lạc, họ chắc chắn sẽ để anh ấy kết hôn với cô.

Mạnh Văn thừa nhận Vân Khanh là một cô gái tốt, nhưng tình cảm của anh ấy dành cho cô. không khác gì khi đối với Hướng Thần. Anh ấy chỉ xem cô là em gái, em gái ruột, Mạnh Văn đối với cô không phải tình yêu.

Lần đầu tiên gặp Tu Quân, cô ấy ở cạnh Vân. Khanh đã thu hút ánh nhìn của anh ấy.

Lúc đó, Mạnh Văn cảm thấy đây là một cô gái có kinh nghiệm sống phong phú.

Đáng tiếc anh ấy là một người không nhạy bén trong chuyện tình cảm, vốn không suy nghĩ nhiều.

Bây giờ nghĩ lại, thật ra trước giớ chưa từng có. cô gái nào giống Tu Quân thu hút cái nhìn của. mình như vậy.

Thấy Mạnh Ngọc theo đuổi Sở Mạc Dao, Mạnh Văn chỉ cảm thấy anh ấy làm càn, dù sao đứa em. trai này trước giờ cũng không đi theo lẽ thường.

Nhưng cuối cùng, vậy mà Mạnh Ngọc đã theo đuổi được Sở Mạc Dao, trở thành vợ của anh ấy.

Lúc Mạnh Văn bị ông nội ép hôn, anh ấy chột đạ đi thỉnh giáo những tâm đắc từ Mạnh Ngọc.

Mạnh Ngọc nói, với tính cách của Sở Mạc Dao, nếu anh ấy không dùng biện pháp mạnh, cả đời cô ấy cũng sẽ không tiến về trước một bước. Thay vì chờ đợi, tốt hơn là nên kéo cô ấy đi.

Hóa ra là vậy.

Lúc đó, anh ấy bất chợt nghĩ đến Tu Quân.

E rằng cô ấy cong bị động hơn Sở Mạc Dao. Tu Quân là một cô gái tự đóng mình trong thế giới này.

Anh ấy cũng không kiểm lòng muốn quan tâm cô ấy, yêu thương cô ấy.

Sau khi Vân Khanh xảy ra chuyện, Tu Quân gần như suy sụp.

Một cô gái trọng tình trọng nghĩa như vậy đã khiến anh ấy rung động thật sự.

Sau đó, hành tung của cô ấy rất bí ẩn, Mạnh Văn rất lo cho Tu Quân. Mãi đến khi cô ấy đột ngột xuất hiện, nhờ anh ấy đưa tới gặp Mộ Hi Thần, lúc đó anh ấy đã thấy gương mặt của Tu Quân bị thương, Mạnh Văn vô cùng đau lòng.

Tu Quân vì quan hệ giữa anh ấy và Vân Khanh. nên rất tin tưởng anh ấy, cũng chỉ tín nhiệm một mình anh ấy.

Mấy năm nay, số lần họ gặp nhau dần đần nhiều lên.

Có lúc, cũng hẹn nhau cùng ăn cơm hay uống trà. Có lúc chỉ tìm một nơi yên ắng mà ngồi xuống.

Tu Quân không thích nói chuyện, không giỏi biểu đạt.

Nhưng không biết tại sao anh ấy có thể hiểu được cô ấy, không biết bắt đầu từ khi nào, anh ấy có thể nhận ra hỉ nộ ái ố của cô ấy, trái tìm anh ấy bắt đầu lo lắng cho cô ấy.

Mạnh Văn vốn không hiểu cô ấy đã trải qua những gì, nhưng anh ấy biết những trải nghiệm đó khiến Tu Quân nhạy cảm, yếu ớt, bi quan và bất lực.

Tu Quân không kể, anh ấy cũng sẽ không hỏi, sợ ràng khi hỏi thì sẽ bóc phải vết thương của cô ấy.

Mạnh Văn chỉ muốn từ nay về sau sẽ không để cô ấy bị thương nữa, bảo vệ cô ấy thật tử tế, yêu thương, mang lại cảm giác an toàn và hạnh phúc cho Tu Quân, làm cô ấy vui vẻ.

Mạnh Văn mìm cười, Tu Quân không phải Sở Mạc Dao, anh ấy sẽ không dùng cách của Mạnh. Ngọc.

Nhưng anh ấy đã nói tâm ý của mình cho Tu Quân nghe, anh ấy sẽ không thay đổi, sẽ luôn cố gắng cho đến khi cô ấy chấp nhận mình.

Mạnh Ngọc cử Hứa Thiên Vận đến tìm Vân Khanh.

Bốn năm không gặp, Hứa Thiên Vận ngày càng xinh đẹp, nhưng cô ấy vẫn rất dễ thẹn thùng như lúc trước.

Không biết tại sao, lúc Hứa Thiên Vận xấu hổ cúi mắt xuống, cứ khiến cô nghĩ đến Tu Quân.

Cô giới thiệu Hứa Thiên Vận cho Ny Na và, sau đó triệu tập Hướng Thần, Hồng Hân và Trang Phi Nhí cùng tới họp, phân công dự án hợp tác của Mạnh Ngọc cho mọi người.

Dự án hợp tác lần trước của Tu Quân là lần đầu tiên những người này làm việc chung, trải qua lần rèn luyện kia, mọi người đã có sự ăn ý với nhau.

Tử Du là đội trưởng của nhóm nhỏ này, bây giờ anh ấy chọn trúng Hướng Thần đảm nhận vị trí của mình, sau đó từng bước chuyển giao công.

việc của Duệ Dật. Việc mà anh ấy và Ny Na chịu trách nhiệm ngày càng nhiều, anh ấy cần bồi dưỡng càng nhiều người mới.

Vân Khanh trước giờ luôn rất yên tâm về công việc của Tử Du và Ny Na, Trang Phi Nhỉ và Hồng Hân là bạn học chung đại học, lại là bạn cùng phòng suốt bốn năm, họ rất quen thuộc và giao tiếp với nhau cực kỳ đễ dàng. Còn năng lực và sự hiểu biết của Hướng Thần làm cho người khác thán phục.

Sau khi hợp tác một lần, Tử Du và Ny Na cũng không ngớt lời khen ngợ c‹

Vân Khanh dần dần buông tay và giao việc cho họ nhiều hơn.

Mạnh Ngọc chọn Không Thành làm địa điểm họp với cô.

Đây là chỗ ăn chơi xa hoa nhất của thành phố M.

Tử Du và Ny Na đi chung với Vân Khanh vào trong, đi tới quán bar, được người hướng dẫn đi thang máy lên lầu, giống như đi vào mê cung vậ cuối cùng cũng tới phía trước một cánh cửa.

Tử Du cau mày và nói nhỏ: “Skye, sao tổng giám đốc Mạnh lại chọn một nơi như vậy? Sau này, nếu cô thường một mình tới đây hợp thì e là. không tiện cho lắm.”

Tống Vân Khanh hiểu Mạnh Ngọc làm vậy chỉ để tránh tai mắt của mọi người mà thôi.

“Không sao đâu, Mạnh Ngọc làm việc có chừng mực, không cần lo lắng. Chúng ta đi một mạch tới đây đều nằm trong sự kiểm soát của anh ấy." Tống Vân Khanh an ủi Tử Du.

“Vậy, mỗi lần qua đây, ít nhất cũng có tôi hay Ny Na đi chung với cô đi.” Tử Du lại không yên tâm.

Tống Vân Khanh: “Không cần, chúng ta có quá nhiều việc phải làm, nhân lực vốn đã không đủ, mấy người lại phân thêm một người đi chung. với tôi thì lại bận không xuể. Hôm nay dẫn mọi người qua đây là để mọi người làm quen môi trường một chút.”

Cô nói xong, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng rộng rãi, chính giữa có một bàn hội nghị lớn hình chữ nhật. Có hai khu vực nghỉ ngơi riêng biệt ở hai bên, vài cái ghế sô pha tạo thành vòng tròn, ở giữa có một bàn trà.

Mộ Hi Thần và Mạnh Ngọc ngồi trên ghế sô pha ởkhu vực nghỉ ngơi bên phải, mạnh ai nấy xem tài liệu.

Có hai người đứng canh phía sau họ, Lâm Gia Thụy, Bành Việt, Mễ Kỳ và Hứa Thiên Vận.

Vào giây phút Mộ Hi Thần thấy Tống Vân Khanh, hai mắt anh sáng rỡ.

Hôm nay cô mặc bộ vest nhỏ màu xám, bên trong là áo sơ mi trắng gạo, trông có vẻ già dặn.

Lúc thấy Mộ Hi Thần, cô hơi ngỡ ngàng.

Mạnh Ngọc vội nói: “Vân Khanh, Thịnh An là tôi và Hi Thần đồng sở hữu.”

“Tống Vân Khanh thản nhiên đáp: “Tôi hiểu rồi, bắt đầu họp đi.”

Ánh mắt của Mộ Hi Thần tối sầm.

Cô làm như không thấy anh.

Mạnh Ngọc vỗ vai anh an ủi.

Đây là lần đầu tiên họ hợp tác trong công việc kể từ khi quen biết nhau.

Mộ Hi Thần ngồi ở một bên, nhìn Tống Vân Khanh và Mạnh Ngọc nghiêm túc thảo luận vấn đề.

Tư duy của Vân Khanh nhanh nhẹn, phản ứng nhanh, nhìn rõ vấn đề.

Mộ Hi Thần vừa thấy vui mừng vừa thấy sầu. não.

Năm đó, cô làm cánh gà cho họ, hỏi họ làm món om ngon hay món chua ngọt ngon. Anh và Mạnh Ngọc đồng thanh trả lời: “Món nào cũng ngon!”

Cô cười rất vui vẻ và hài lòng.

Lúc đó, điều anh nghĩ là sẽ làm cho cô cả đời đều vui vẻ hạnh phúc, muốn để cô mãi mãi nở nụ cười ngọt ngào và xinh đẹp như vậy, mình phải bảo vệ cô trọn đời trọn kiếp.

Nhưng anh không làm được.

Vân Khanh tự mình trưởng thành, quả cảm và già dặn, tự tin và kiêu ngạo, nhưng cô không còn cười nữa. Mặc kệ là ở trước mặt hay những lúc cô không phát hiện anh đang nhìn mình, Vân Khanh không cười, cô không còn cười nữa.

Trong lòng anh vô cùng phức tạp.

Tống Vân Khanh khép tài liệu lại: “Được, tôi đã hiểu toàn bộ. Trong ba ngày, tôi sẽ lập một kế hoạch đầu tư mạo hiểm cho anh.”

Mạnh Ngọc gật đầu: “Được, vất vả rồi. Thiên. Vận và Bành Việt sẽ phụ trách liên lạc công việc. Vân Khanh, vì thân phận của tôi và Hi Thần không, thể bị lộ, cho nên chuyện của Thịnh An đành trông cậy vào cô. Chuyện ra mặt bàn bạc bên này. sẽ do Phi Dương chịu trách nhiệm, ngày mai anh ấy sẽ đi tới đó thương lượng cặn kẽ với cô.”

Tống Vân Khanh gật đầu: “Ok, sau khi dự án bên này được thông qua, Tử Du sẽ đưa Hướng, 'Thần đi làm, yên tâm đi.”

Mọi người bắt đầu thu đọn đồ đạc.

“Vân Khanh, Lạc Ninh đã liên hệ.” Cuối cùng. Mộ Hi Thần lên tiếng.

Tay của Tống Vân Khanh hơi khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Anh cũng nghênh đón ánh mắt của cô.

“Tháng sau anh ta sẽ trở về, anh ta để nghị em tìm một nơi quen thuộc để làm nơi khôi phục trí nhớ. Tốt nhất nơi này là nơi em từng sống.” Mộ. Hi Thần thành thật thuật lại lời của Lạc Ninh.

'Tống Vân Khanh suy nghĩ một chút: “Vậy thì chọn biệt thự của nhà họ Tống tại thành phố N đi."

Mộ Hi Thần xụ mặt, anh nghĩ cô sẽ chọn Thanh Xuyên.

Nhưng Thanh Xuyên là nơi anh và cô từng sinh sống, và cô không quên phần ký ức đó, chỉ là không muốn nhớ lại mà thôi.

“Cảm phiền giúp tôi hẹn thời gian. Hẹn xong thì báo tôi biết, tôi sẽ sắp xếp.” Giọng nói của 'Tống Vân Khanh rất bình tĩnh.

Mộ Hi Thần gật đầu: “Được.”

Cô đã thu đọn đổ đạc xong, quay người định đi.

“Vân Khanh...” Anh chợt gọi tên cô.

Tống Vân Khanh không quay đầu, chỉ dừng bước.

Mộ Hi Thần cười gượng: “Vân Khanh, chúng ta đi ăn chút gì đi. Đã muộn thế này, mọi người cũng đói rồi, dù sao về cũng phải ăn, chỉ bằng ăn chút gì ở nhà hàng trên tầng bốn tại đây đi.

Cô không quay đầu, tiếp tục đi ra ngoài: Không cẩn đâu, cảm ơn!”

“Tử Du và Ny Na cũng không quay đầu mà đi theo Tống Vân Khanh ra ngoài.

Đi giữa hai người họ, Tống Vân Khanh trông càng gầy gò mảnh mai.