Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Chương 172: Tổn thương



Tu Quân đời mắt nhìn hộp giữ nhiệt, nước mắt cô ấy lại rơi xuống: “Hướng Thần, chị...”

Hướng Thần kéo tay cô ấy lại, vỗ vỗ: “Em vừa từ tầng mười xuống đây, dượng và anh ba đều ở đó, có bọn họ trông coi, sẽ không để cho anh cả có việc gì đâu,. Chị yên tâm đi, đừng nói xin lỗi nhà họ Mạnh nữa. Anh cả là người trưởng thành rồi, anh ấy làm những gì bản thân nghĩ là nên làm, đó là sự lựa chọn của anh ấy...Chị không hề có lỗi với nhà họ Mạnh, người nhà họ Mạnh cũng không trách chị đâu. Hơn nữa chúng em đều tin tưởng anh cả nhất định sẽ không có việc gì, ngược lại là chị đấy, chị suy nghĩ nhiều như vậy, sợ là sẽ không tốt cho việc dưỡng thương đâu."

Nước mắt Tu Quân lăn dài trong lòng của cô ấy là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhà họ Mạnh càng như vậy, Tu Quân lại càng áy náy.

Hướng Thần mỉm cười nói: “Ông nội đã lớn tuổi rồi nên cũng không thể đến bệnh viện thắm mọi người được. Mợ cả bị ông nội ra lệnh cưỡng chế không cho phép ra khỏi cửa, lúc nào anh cả có thể trở về phòng bệnh bình thường thì lúc đó bà ấy mới có thể tới thăm mọi người. Mợ cả bảo em nhất định phải đặn dò chị dưỡng thương thật tốt, không được suy nghĩ bậy bạ.

Hai mắt Tu Quân đẫm lệ mông lung, cuối cùng cũng khẽ gật đầu: “Hướng Thần, thay chị cảm ơn ông nội, bác gái và mọi người nhé!"

Hướng Thần cười một tiếng, nhìn về phía 'Tống Vân Khanh: “Chị Vân Khanh, cơm của chị cũng ở chỗ này, chị ăn trước đi, ăn xong thì đi về nghỉ một chút, em đến thay cho chị."

'Tống Vân Khanh mỉm cười: “Không cần đâu, em về công ty mang hết những tài liệu chị cần xử lý đến đây. Những ngày này làm phiền các em chạy đến bệnh viện một chuyến, chị dự định sẽ tạm thời làm việc ở đây."

Hướng Thần cười nói: “Em được người nhà cử tới chăm sóc chị Tu Quân. Các chị có đặn dò gì thì cứ việc nói, em đi làm trước đây, sau khi tan việc là có thể đến."

“Được! Vậy em đi trước đi." Tống Vân Khanh cười nói.

Hướng Thần gật đầu nói với Tu Quân: “Chị Tu Quân, vậy em về công ty trước, lát nữa em lại đến."

Cô ấy chẩn chờ nhìn Diệp Tu Văn vẫn luôn im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu đi ra ngoài.

Tống Vân Khanh đi cùng ra cửa tiễn cô ấy.

Đi đến cửa thang máy, Hướng Thần mới nói với Tống Vân Khanh: “Chị Vân Khanh, ông nội bảo chị khuyên chị Tu Quân một chút, ông nói hình như chị Tu Quân có nút thắt trong lòng, đừng để chị ấy chui đầu vào ngõ cụt."

Tống Vân Khanh thở dài, gật đầu đồng ý.

Nhìn Hướng Thần đi thang máy xuống lầu, Tống Vân Khanh suy nghĩ một chút rồi đi lên tầng mười, để lại một chút không gian riêng cho đôi anh em này đi.

Diệp Tu Văn thấy em gái khóc đến mức mắt sưng đỏ, thở không ra hơi thì đưa khăn tay cho cô ấy: “Em đừng khóc nữa."

Tu Quân thút thít: “Anh, là em đã hại anh Mạnh Văn, nếu như anh ấy không đỡ đạn giúp em thì bây giờ anh ấy sẽ không hôn mê bất tỉnh."

Diệp Tu Văn đứng lên, đi đến bên cạnh Tu Quân nhẹ nhàng ôm cô ấy: “Nếu như không có Mạnh Văn giúp em đỡ đạn, có phải bây giờ anh và em đã âm dương cách biệt rồi không?"

Tu Quân dùng cánh tay ôm bị thương vòng qua eo anh trai, khẽ gật đầu: “Em tình nguyện để bản thân chết đi, cũng không muốn anh Mạnh Văn xảy ra chuyện gì!"

Diệp Tu Văn vỗ đầu cô nói: “Em đang nói gì đấy, em mà chết, không phải muốn mạng anh hay sao? Em yên tâm, anh nhất định sẽ trả lại ân cứu mạng này của nhà họ Mạnh."

“Anh ơi, em không muốn Mạnh Văn xảy ra chuyện gì cả, Mạnh Văn không thể xảy ra chuyện gì được!" Tu Quân khóc lớn trong ngực của anh trai như một đứa trẻ.

"Yên tâm đi, Hi Thần đã nói với anh là ca phẫu thuật của Mạnh Văn rất thành công, Mạnh Văn sẽ không có việc gì đâu. Ngược lại là em đất em không thể tiếp tục đau buồn như vậy được." Diệp Tu Văn kiên nhẫn an ủi em gái.

Sau tất cả, anh ta thật lòng muốn cảm ơn Mạnh Văn, chỉ cần nghĩ đến chuyện mình và em gái có suýt chút nữa đã âm dương cách biệt, cả người anh ta đã toát hết mồ hôi lạnh.

Cũng may mà Mạnh Văn đã cứu được một mạng của em gái anh ta.

Chỉ bằng những điều này, những ý nghĩ muốn khảo nghiệm Mạnh Văn, giày vò Mạnh Văn lúc trước của anh ta đều bị quét sạch.

Thời điểm anh ta còn đang trên máy bay, nhận được video hiện trường Mộ Hi Thần gửi cho. Khi anh ta nhìn thấy em gái trúng đạn thì tìm như muốn nhảy ra ngoài, lại nhìn thấy Mạnh Văn liều Tĩnh che chắn tđỡ đạn thay cho em ấy, trong lòng anh ta đã kích động đến mức không có cách nào miêu tả được.

Anh ta thật sự biết ơn Mạnh Văn, chỉ một giây kia đã làm anh ta cảm động đến mức rơi nước mắt.

Anh ta tin tưởng tình yêu của Mạnh Văn với 'Tu Quân, Mạnh Văn vì Tu Quân mà ngay cả mạng của mình cũng không cần, thâm tình như vậy khiến anh ta rung động thật sâu.

Cuối cùng Tu Quân cũng bình tĩnh lại, Diệp Tu Văn buông cô ấy ra, sau đó ngồi trên ghế cạnh mép giường.

“Anh ơi, sau này em không muốn gặp lại Mạnh Văn nữa." Tu Quân thút thít nói.

“Tại sao?" Diệp Tu Văn không hiểu.

“Anh, có lẽ đại sư kia nói đúng, em là sao chổi, sẽ mang đến tai họa cho người bên cạnh. Anh à, em không muốn liên lụy Mạnh Văn nữa, càng không muốn liên lụy nhà họ Mạnh, anh không biết người nhà họ Mạnh tốt bao nhiêu đâu!"Tu Quân nói, nước mắt lại chảy xuống, nghĩ đến mẹ Mạnh Văn dịu đàng và ông nội Mạnh hiền lành, cô ấy thật sự sợ mình sẽ mang đến vận rủi cho bọn họ.

“Nói bậy bạ!" Sắc mặt Diệp Tu Văn trầm xuống.

“Đại sư vớ vẩn nào đấy? Đại sư do người đàn bà kia tìm đến, sao có thể nhìn ra cái gì được? Chỉ biết bịa chuyện, như vậy mà em cũng tin à?" Diệp Tu Văn đấm lên giường.

“Thế nhưng vụ cháy lần trước, nếu như không phải vì em thì chú Lâm cũng sẽ không bị thương. Lần này, em lại liên lụy Mạnh Văn, đều là tại em, đều là tại em mà..." Tu Quân khóc không thành tiếng.

“Đừng nói linh tỉnh!" Diệp Tu Văn cắt ngang lời cô ấy.

“Tu Quân, em không thể nghĩ như vậy được. Em xem hai lần em đều có thể đại nạn không, chết, nhất định là vì mẹ ở trên trời đối theo phù hộ cho em, mẹ sẽ không để cho em cứ như vậy bị người hại chết đâu. Tu Quân, em nhất định phải kiên cường lên, biết chưa? Nhất định phải kiên cường lên!" Diệp Tu Văn nắm chặt tay em gái, anh ta thực sự không phải là một người giỏi biểu. đạt.

“Mẹ sao?" Tu Quân thì thào lặp lại.

“Đúng vậy! Mẹ trên trời có linh thiêng nhất định đang nhìn và phù hộ cho chúng ta đó." Diệp Tu Văn có ý muốn an ủi em gái.

“Anh ơi, lúc em đang hôn mê, hình như đã nhìn thấy mẹ ở trong mơ, nhưng mà em không nhìn thấy rõ mặt của mẹ, bụng của mẹ rất lớn. Em còn cam đoan với mẹ rằng nếu như em gái chào. đời, em nhất định sẽ làm một chị gái tốt." Tu Quân nhẹ nhàng nói, nghĩ đến giấc mộng tràn đầy. ánh nắng và hoa tươi xinh đẹp kia.

Diệp Tu Văn rũ mắt, khẽ thở đài một hơi, vốn đĩanh ta còn có một người em gái, đáng tiếc...

“Tu Quân, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ đòi lại tên khốn Diệp Tinh Huy kia món nợ máu này!" Diệp Tu Văn nắm chặt tay em gái, cam đoan với cô ấy, cũng là nói với chính bản thân mình.

Tu Quân rưng rưng cắn môi, gật đầu thật mạnh.

Cửa mở ra, Tống Vân Khanh mỉm cười đi Vào.

“Tớ vừa lên tầng mười, đúng lúc dượng và anh Mạnh Dương thay ca, đượng nói tình huống hiện tại của anh Mạnh Văn rất ổn định, bảo chúng ta cứ yên tâm."

Ánh mắt Tu Quân sáng lên.

Tống Vân Khanh đi đến cạnh bàn, mở hộp giữ nhiệt ra: “Đây là canh mà thím Trương đã nấu, cậu nhất định phải uống đấy, ông nội và mẹ nuôi đã đặc biệt đặn dò rằng đây là của Tu Quân, không, có phần của anh em tớ, nên anh em tớ đành phải tự túc giải quyết bữa sáng!"

Diệp Tu Văn đứng lên, nhìn Tống Vân Khanh.

Skye có chỗ không giống trước kia, mới ngắn ngủi nửa năm không gặp mà cô đã có một sự thay đổi lớn.

Loại hơi thở lãnh đạm xa cách trên người cô lúc trước đã được thu lại, cả người thoạt nhìn có vẻ mềm mại hơn rất nhiều, có một loại hương vị không nói rõ được, chắc là hương vị của hạnh phúc, phải không?

Anh ta đã biết chuyện của cô và Mộ Hi Thần, không ngờ Skye mà anh ta luông mong nhớ lại chính là Tống Vân Khanh của Mộ Hi Thần.

Mấy năm đó Mộ Hi Thần vì nguời phụ nữ mình yêu mà bị mù, hộc máu, suýt chút nữa mất mạng, anh ta đều biết rất rõ. Ngay cả em gái của mình cũng vì người phụ nữ kia mà thương tâm không thôi.

Anh ta vẫn luôn không biết là kiểu phụ nữ nào

mà lại có thể có ảnh hưởng lớn như vậy, cũng luôn khinh thường hành động của Mộ Hi Thần.

Thế nhưng nếu như người phụ nữ kia là Skye, vậy thì anh ta có thể hiểu được những gì Mộ Hi "Thần đã làm.

Dù sao Skye có đủ mị lực như thế.

Thảo nào những năm này Skkye và anh ta có thể làm bạn bè tri kỷ, đối tác, nhưng chỉ có người yêu là không làm được. Hoá ra cô và Mộ Hi Thần giống nhau, trong lòng đã không thể chứa được. những người khác nữa.

Anh ta đã từng rất hận người đàn ông đã làm tổn thương Skye, tò mò loại đàn ông nào mà có thể làm cho Skye có trái tìm mềm lại như nước, nhưng lại không bao giờ gợn sóng, hay là do Skye quá cố chấp?

Ai dè người đàn ông kia lại là Mộ Hi Thần, chẳng trách Leo luôn làm cho anh ta cảm thấy rất quen thuộc. Là đo trong tiểm thức của anh ta cứ cố Tảng tránh những vấn để này, không muốn nghĩ đến một chuyện, thật ra dáng vẻ của Leo rất giống, MộHi Thần.

Anh ta và Mộ Hi Thần là anh em vào sinh ra tử, hai người đi ra từ trong đao quang mưa kiếm. Từ trước đến giờ, Mộ Hi Thần và Mạnh Ngọc đều vì anh ta mà tận hết sức lực, có mấy lần bọn họ còn vì anh ta mà liều mạng che chở lẫn nhau.

Anh ta và cô là không thể nào. Người phụ nữ của anh em mình, anh ta không thể nghĩ thêm, huống hồ, cho tới bây giờ, trong lòng Skye chưa từng đặt anh ta vào vị trí kia.

Diệp Tu Văn thu hồi suy nghĩ của mình rồi đứng lên: "Skye, cô vất vả rồi."

'Tống Vân Khanh mỉm cười: “Anh thấy tôi vất vả lúc nào hả? Tất cả những chuyện này đều đo người nhà họ Mạnh làm, tôi chỉ ở bên cạnh Tu Quân mà thôi, cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi đấy,"

Diệp Tu Văn cười cười, nụ cười vương chút cay đắng: "Leo và Amoon có khoẻ không? Bọn trẻ đã thích ứng với cuộc sống trong nước chưa?"

Tống Vân Khanh gật đầu:" Bọn trẻ đang ở trong nhà họ Mạnh, ông nội Mạnh đang giúp tôi trông chừng bọn trẻ. Bọn trẻ đều rất nhớ anh, chờ anh bận rộn xong, tôi sẽ dẫn bọn trẻ đến thăm anh."

“Được, tôi cũng rất nhớ bọn trẻ." Diệp Tu Văn nghĩ đến hai đứa bé thì không khỏi mỉm cười.

“Diệp Tu Quân bên này có tôi rồi, anh yên tâm, cứ làm việc của mình di." Cô biết, Diệp Tu Văn vẫn chưa đến thời cơ thích hợp để trở về. Lần này là vì chuyện của Tu Quân nên mới khiến anh ta bay về trong đêm.

Diệp Tu Văn nhìn hai mắt sưng đỏ em gái khẽ gật đầu: “Được, vậy Tu Quân nhờ cả vào cô."

Tống Vân Khanh cười nói: “Còn khách khí với tôi làm gì? Vả lại Tu Quân cũng không phải người ngoài."

'Tống Vân Khanh đưa Diệp Tu Văn đến cửa, nhìn cửa bị đóng lại, Diệp Tu Văn nhẹ giọng nói với Tống Vân Khanh: "Skye, tính Tu Quân hay để tâm vào mấy chuyện chuyện vụn vặt, cô giúp tôi khuyên nhủ con bé nhé!

Tống Vân Khanh thở đài một hơi: “Tôi biết, thế nhưng xảy ra chuyện này thì chỉ có chờ anh Mạnh Văn tỉnh lại nói. Ngoại anh Mạnh Văn ra, chỉ sợ dù là ai khuyên nhủ cô ấy cũng không nghe lọt."

Khóe môi Diệp Tu Văn hơi cong lên: “Tôi ngược lại rất chờ mong được gặp vị Mạnh Văn này một lần.

Tống Vân Khanh mỉm cười, sau đó quay người trở về phòng bệnh.

Còn Diệp Tu Văn thì dẫn người nhanh chân rời đi.

Bọn họ đều không chú ý tới trước bàn trực của y tá có một người phụ nữ ăn mặc đơn giản đang nhìn mình.

Nhóm người Diệp Tu Văn đi thẳng đến bãi đậu xe dưới đất của bệnh viện, vừa mới đi ra ngoài không xa, bước chân của đoàn người đã chậm lại.

"Sếp, có người đi theo chúng ta." Người của Diệp Tu Văn nói nhỏ.

“Ù." Diệp Tu Văn nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh.

Bây giờ đang trong thời gian làm việc, trong ga ra tầng ngầm thỉnh thoảng có xe đi vào, cũng có xe lái ra ngoài, có vẻ hơi náo nhiệt.

“Dẫn tới đây đi, đừng khiến người ta chú ý, chờ trong xe." Diệp Tu Văn nhẹ giọng đặn dò, sau đó sải bước đi về phía xe của mình.

Cấp dưới của Diệp Tu Văn hơi giật mình nhìn người phụ nữ trước mặt.

Bà ấy rất bình tĩnh, sau đó đi theo đến xe của Diệp Tu Văn, giống như bà ấy đang chờ anh ta dẫn đường.

Diệp Tu Văn nhìn thấy người phụ nữ trước mặt thì ngạc nhiên một hồi, anh ta tháo kính râm xuống: "Thím Hứa?”

'Thím Hứa nước mắt rưng rưng, môi run rẩy, còn chưa lên tiếng, nước mắt đã chảy xuống: “Cậu cả! Là con sao? Là con thật sao? Cậu cả?"

Diệp Tu Văn nắm chặt bàn tay già nua của thím Hứa: "Thím Hứa!

"Tay của thím Hứa lập tức nắm lại tay anh ta, cơ hồ là gào khóc: “Cậu cả à Cậu cả của thím! Đúng là con rồi, cậu cả của thím! Không ngờ thím còn có thể nhìn thấy con khi còn sống, cậu cả!"

Thím Hứa khóc không dừng lại được, khiến cấp dưới của Diệp Tu Văn đều ngẩn ngơ.

Một cái tay khác của Diệp Tu Văn đỡ thân thể gầy còm của thím Hứa: “Thím Hứa, là con đây, là con thật đây."

Thím Hứa là quản gia tư nhân của mẹ anh ta. Vào thời điểm đó, hầu như bên cạnh mỗi bà chủ nhà giàu đều sẽ có một người như vậy để giúp đỡ chủ nhân quản lý việc nhà.