Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Chương 7: Hóa ra



Hôm nay Bùi Tiêu Tiêu nói cô đã tha thứ cho họ, căn bản là lời nói vô căn cứ, cô căn bản không, biết chuyện này.

Vậy vì sao cô ta lại nói như vậy? Chẳng lẽ là vì 'Vệ Tử Kiệt và cô ta xảy ra bất hòa sao?

'Vậy đã rất rõ ràng video kia là ai đăng lên

Chỉ là Bùi Tiêu Tiêu không ngốc, có rất nhiều cách để cho cô biết, vì sao cô ta lại chọn cách này? “Giết địch một ngàn, tự tổn hại mình tám trăm", cách này có hại nhiều hơn có lợi đối với Bùi Tiêu 'Tiêu, vậy tại sao cô ta lại làm như vậy?

Đúng vậy, bởi vì làm như vậy, mới càng giống chữ viết tay của Tống Vân Khanh. Chẳng ai lại có thể nghỉ ngờ Bùi Tiêu Tiêu lại tự bán mình đâu?

Về phần Vệ Tử Kiệt, từ đầu đến cuối Vệ Tử Kiệt đều đứng về phía Bùi Tiêu Tiêu. Mà từ đầu đến cuối, hắn cũng không nhận sai, càng không giải thích gì.

Anh ta luôn cường điệu rằng Bùi Tiêu Tiêu là bạn tốt của cô, cô không thể đối xử tệ với Bùi Tiêu Tiêu.

'Vệ Tử Kiệt, có phải là đem anh tặng cho cô ta,cũng là tôi đang đối tốt với cô ta không?

'Vệ Tử Kiệt, vì cái gì anh yêu cầu tôi làm như vậy như chuyện đương nhiên?

Nghĩ đến ánh mắt đau lòng của Vệ Tử Kiệt khi nhìn Bùi Tiêu Tiêu, trong lòng Tống Vân Khanh ẩnẩn đau nhói.

Vệ Tử Kiệt chưa bao giờ nhìn cô như thế.

Chẳng lẽ là vì cô không đáng để Vệ Tử Kiệt đau lòng như vậy?

Lời nói của đì Đinh thật sự khiến cô tỉnh táo.

Mấy năm nay đì Đỉnh đã đối xử với cô khá tốt.

Cô đã từng cho rằng đó là thật lòng, còn nghĩ sau khi kết hôn, cô nhất định sẽ hiếu thuận với dì ấy.

Nhưng hóa ra, dì Đinh lại nhìn trúng thân phận và tài sản của cô.

Đây hẳn là nguồn gốc thứ hai sao.

Cô sở hữu bốn mươi phần trăm cổ phần của công ty truyền thông Tống thị. Là cổ đông lớn nhất của Tống thị, bởi vì tuổi cô còn nhỏ nên toàn bộ số tiền thu được từ vốn cổ phần đều được phân bổ vào quỹ do ông ngoại cô để lại. Mà số quỹ này cho đến khi cô hai mươi lăm tuổi mới có thể dùng.

Hai mươi lăm tuổi là một bước ngoặt trong. cuộc đời cô. Đến năm hai mươi lăm tuổi cô mới có thể thừa hưởng tài sản của ông ngoại để lại.

Hôm nay, cô rốt cuộc cũng biết nhà họ Vệ sẵn lòng cưới cô, không phải bởi vì bọn họ thích cô, cũng không phải đồng cảm vì cô mất mẹ khi còn nhỏ, lại càng không phải bởi vì có chút giao tình với ông bà ngoại, mà là bởi vì cô sắp thừa kế tài sản!

Đối xử tốt với cô là vì tài sản, đối xử tệ với cô cũng là vì tài sản.

Thẩm Nghị luôn canh cánh trong lòng về khối tài sản của cô, bởi vì đứa con gái nhỏ ông ta yêu. nhất không có những thứ này. Năm cô mười tám. tuổi, Thẩm Nghị cho rằng cô đã trưởng thành, hẳn là có thể kiểm soát tài sản thừa kế. Ông ta yêu cầu cô viết một bản cam kết tự nguyện chia một nửa tài sản cho em gái Thẩm Nhã Văn. Chỉ tiếc, lúc đó đã kinh động đến luật sư và bốn cổ đông lớn của công ty.

Hóa ra ông bà ngoại đã sớm đoán trước được sẽ có người mơ ước khối tài sản này.

Vì vậy, họ mới đặt ra giới hạn là hai mươi lăm tuổi. Tống Vân Khanh mười tám tuổi không có quyền định đoạt tài sản trong tương lai của. mình.

Năm đó Thẩm Nghị đến nhà họ Tống ở rể, đứa nhỏ của hắn và Đại tiểu thư Tống gia nhất định phải mang họ Tống. Nhưng đứa con của Thẩm Nghị với người phụ nữ khác không thể là họ Tống.

Cho nên Đại tiểu thư Tống gia, người thừa kế chỉ có duy nhất Tống Vân Khanh!

'Hơn nữa, nếu Thẩm Nghị chuyển nhượng số cổ phần của mình cho Thẩm Nhã Văn mà không phải Tống Vân Khanh, thì bốn cổ đông lớn sẽ rút khoản đầu tư của họ khỏi truyền thông Tống thị. Bởi vì truyền thông Tống thị của nhà họ Tống, thì vĩnh viễn cũng sẽ là của nhà họ Tống.

'Nếu bốn cổ đông lớn rút vốn, với ba mươi

phần trăm cổ phần của Thẩm Nghị mà nói, Tống thị cũng sẽ không tồn tại nổi.

Sau đó một nhà ba người Thẩm Nghị bị một trận gây sức ép, cuối cùng cũng chấm dứt.

Không vì vậy mà họ đối xử tốt với Tống Vân Khanh, mà bọn họ càng thêm hận cô. Về mặt này, 'Tống Vân Thanh vẫn rất bội phục bọn họ, không biết cái này có tính là không cúi đầu trước thế lực tà ác và tiền tài không.

Còn có một cách khác để có được tài sản của cô, đó là để cho cô kết hôn với Vệ Tử Kiệt.

Cứ như vậy tài sản của cô trở thành của hồi môn, với sự sỉ mê của cô với Vệ Tử Kiệt, tất nhiên cô sẽ chia cho nhà họ Vệ. Cho nên những dự án đầu tư khai phá hạng mục mấy năm nay, Thẩm Nghị đều là hợp tác với nhà họ Vệ, cốt để chờ đến ngày nào đó, để ông ta có thể nhận được lợi ích lớn nhất.

"Ông nội, bà ngoại, hai mươi lăm tuổi không phải là độ tuổi an toàn. lợn,Nếu như con là một con lợn, hai mươi lăm tuổi, bất quá cũng chỉ là một con lợn hai mươi lăm tuổi." Tống Vân Thanh lầm bẩm.

May mắn là ông trời không ban cho cô toàn. những điều tồi tệ.

Đây có tính là ông trời có mắt không?

'Tống Vân Khanh đứng dậy, cầm lấy một cái quạt khô trên đầu giường.

Hiện tại, cần phải lập ra một phần hiệp ước với Mộ Hi Thần. Chỉ cần anh không ngốc, sẽ đồng ý với điều kiện của cô.

Cô cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Cô không còn tỉnh lực và tâm tình để cùng Ngô Mạn Lệ và Thẩm Nhã Văn giở trò ngược đãi thể xác đến

ngược đãi tỉnh thần.

Bọn họ sẽ không đồng ý cho cô thuê nhà bên ngoài, vì như vậy sẽ không kiểm chế được cô, hơn nữa còn làm mất mặt nhà họ Tống.

Chỉ còn duy nhất một cách là “gả” chính mình.

Không cần biết người đó là ai, chỉ cần anh ta là một chính nhân quân tử. Cô sẽ lập một phần thỏa thuận để bảo vệ sự an toàn và quyền lợi của chính mình. Đương nhiên, cô nhất định sẽ hứa hẹn cho anh ta những lợi ích, dù sao anh cũng đã cứu cô thoát khỏi nguy hiểm.

Cô cần tìm một nơi để ổn định cuộc sống, tập. trung vào việc kiếm tiển, trong một năm kiếm. được một triệu càng nhanh càng tốt, số tiền này sẽ dùng làm chỉ phí cho việc bổ túc của cô ở Anh quốc trong năm năm tới. Tuy rằng không nhiều, cô vẫn có thể vừa học vừa kiếm tiền, không có vấn để gì.

'Tương lai của cô cần phải hoạch định lại, lần này chỉ có một mình cô, cô sẽ bảo vệ thật tốt trái tùyý

tim của mình, tuyệt đối sẽ không bao gi để người khác tổn thương đến cô.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nghị đưa Thẩm 'Nhã Văn đến tập đoàn quốc tế RS.

Đứng trước tập đoàn quốc tế RS, Thẩm Nhã 'Văn vô cùng kích động.

Nơi này nằm ở giữa trung tâm thành phố,, tập đoàn quốc tế RS trang trọng và uy nghiêm. Đang là thời gian làm việc, các nhân viên ở sảnh đều mang bộ dạng vội vàng nhưng tỉnh thần đều rất phấn chấn. Sự tự tin và kiêu ngạo của họ, các công. ty khác tuyệt đối không sánh bằng.

'Thẩm Nhã Văn tưởng tượng chính mình trong. tương lai là nữ chủ nhân của tập đoàn này, là bà chủ của nhóm người tỉnh anh này, nụ cười trên khóe miệng của cô ta không thể kìm nén được.

Mộ Hi Thần nhận lấy văn kiện đo đặc trợ Lâm Gia Thụy đưa, một bên ký tên đồng thời phân phó: "Nói Bành Việt chuẩn bị cho tôi một căn hộ gần đại học M, hơn 100 mét vuông là được. Hai người ở, đồ dùng hàng ngày đều chuẩn bị cho tốt " Được."

Thấy Mộ Hi Thần đang xem hợp đồng, cậu ta trực tiếp cầm điện thoại nội bộ phân phó với Bành Việt

Lâm Gia Thụy đáp:

ột lúc sau, Bành Việt đẩy cửa đi vào: “Ông chủ, căn hộ Tinh Xuyên bên cạnh đại học M có được không? Từ đó đến đại học M mất 10 phút, môi trường sạch sẽ và đầy đủ tiện nghĩ."

Mộ Hi Thần nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cũng không có ấn tượng gì: "Được, cậu xem rồi làm, đi mua một căn đi."

'Bành Việt bật cười: " Ông chủ, đó là bất động. sản của chúng ta, lần trước anh để lại một căn ở tầng 28. Tôi còn đang buồn bực không biết vì sao anh không hỏi tới chuyện này, hóa ra là đã quên."

Lâm Gia Thụy trừng mắt liếc anh ta một cái:

'"'Vậy anh mau đi chuẩn bị đi, toàn nói chuyện vô nghĩa!" Mộ Hi Thần cũng nhìn anh ta một cái, nhưng không nói gì. Bành Việt thè lưỡi, vội vàng né tránh, đi tới cửa lại quay trở lại: "Ông chủ, anh ở một mình hay Mạnh Thiểu cũng đọn đến đây?"

Mộ Hi Thần cũng không ngắng đầu lên: "Tôi ở cùng vợ của tôi."