Tổng Tài Khó Ưa Và Nàng Ngốc

Chương 34: Ra đi



Anh ngủ đến bảy giờ ba mươi thì thức dậy còn cô cứ lười nhát không muốn rời khỏi chiếc giường, phải đến mười giờ cô mới chịu chui ra khỏi chăn, theo thói quen đứng dậy bước xuống giường.

Cảm giác đau nhức phần dưới của cô truyền đến, hai chân như mất cảm giác ngã khụy xuống đất, anh từ ngoài cửa bước vào thấy cô sắp ngã liền chạy đến đỡ lấy.

"Em muốn làm gì? Anh nói.

"Em muốn vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân thôi!" Cô trả lời anh giọng có chút ngượng.

"Anh đưa em vào" anh nói rồi nhanh như chớp bế cô vào thẳng phòng vệ sinh, đặt cô ngồi trên thành của bồn tắm, quay sang lấy ly nước và bàn chải đánh răng đưa cho cô, sau khi chải răng xong anh dùng chiếc khăn mặt của cô nhúng nước rồi vắt thật ráo, lại quay sang lau mặt cho cô. Cô được anh chăm sóc tỉ mỉ từng chút một mặt liền đỏ ửng lên.

Thoáng chốc đã hơn một tuần cô về nhà mẹ rồi, hôm nay cô quyết định dọn đồ ngày mai về nhà anh, anh cũng không ý kiến gì tất cả đều nghe theo cô hết. Đồ đã chuẩn bị xong hết rồi, cô bước ra ngoài nhìn mọi người vui cười thật lâu, cô cố gắng in những hình ảnh này vào trong đầu càng nhiều càng tốt, vì không biết bao lâu nữa cô mới có thể trở về đây sống vui vẻ như những ngày qua, sắp tới cô sẽ có một chuyến đi thật dài chưa biết khi nào quay trở lại đây. Một ngày cứ thế trôi nhanh, buổi tối cô ôm anh thật chặt để ngủ, những ngày qua đêm nào cũng ôm anh ngủ như đã quen rồi, không có mùi của anh e là cô khó mà ngủ được nữa, 'haiz! lại tự tập cho mình một thói xấu, sau này sẽ như thế nào đây' cô tự nói trong lòng.

Trời đã sáng, cô dậy thật sớm nấu đồ ăn sáng cho cả nhà, sau khi ăn xong dọn dẹp cô mới lên đường về nhà anh. Trên xe nhìn cô có vẻ không vui anh hỏi.

"Em sao vậy, mới đó lại nhớ ba mẹ rồi sao, hay mình quay xe lại?"

"A không cần đâu! Mình về nhà thôi" cô nói rồi cười với anh một nụ cười khiến lòng anh chao đảo.

Tại Trần Gia

"Nhanh lên đã dọn phòng hai đứa nó chưa, hai đứa sắp về tới rồi" ông nội hối thức người làm.

Vừa dứt câu chiếc xe anh và cô đang lái cũng vừa vào tới cổng nhà, mọi người ùa ra đón anh và cô về nhà, ai ai cũng rất nhớ cô, ôm chầm lấy cô làm cô cảm động mà bắt đầu nức nở khóc.

Mới đó đã được gần một tháng cô từ nhà ba mẹ về đây, từ lúc về cô luôn làm mọi người vui vẻ, vừa lòng. Ngày mai là đúng một năm kết hôn của cô và anh, cũng là ngày hợp đồng của họ kết thúc. Hành lý cô đã lén soạn sẵn giấu đi rồi, cũng không nhiều chỉ duy nhất một cái vali thôi, cô cũng không quên lấy đi một chiếc áo của anh thường bận vì nó có mùi của anh, bây giờ không có mùi của anh cô sợ không ngủ được nên đành lấy theo, sau này tập bỏ thói quen này sau.

Cô đến bên giường để lại lá thư trên tủ đầu giường, quay sang nhìn anh thật lâu, nước mắt từ lúc nào đã rơi lã chã. Cô thật không muốn rời đi, nhưng vì anh, vì gia đình anh, cô không thể ích kỷ chiếm đoạt anh như vậy. Cô biết anh đã yêu cô, cô cũng rất yêu anh, nhưng cô lại không thể đối mặt với tất cả, một người con gái không thể sinh con, nếu càng nếu kéo anh sợ rằng sau này người đau lòng vẫn là cô, thôi thà nhân cơ hội này dứt khoát cho xong. Nghĩ rồi cô quay bước rời đi, ra khỏi căn phòng đã có chút quen thuộc, ra khỏi biệt thự Trần Gia, cô ngoái đầu lại nhìn một lần nữa rồi leo lên chiếc taxi đã gọi trước, tiến thẳng ra sân bay.

Sáng sớm anh thức dậy không thấy cô bên cạnh, nghĩ cô dậy sớm xuống bếp nấu ăn rồi, nên anh vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân xong lấy bộ đồ mà cô để sẵn trong phòng vệ sinh cho anh( đây là thói quen của cô từ ngày cô có thai đến bây giờ), anh thay đồ xong liền bước thẳng xuống nhà dưới, không hề để ý thấy lá thư nằm trên bàn.

Anh xuống đến bếp nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng thân thương đâu cả.

" Chị có thấy vợ em ở đâu không?" Anh hỏi chị Trang Nhã đang làm bếp.

"Không, sao vậy! nay là tròn một năm hai đứa kết hôn, có lẽ con bé muốn cho em điều bất ngờ gì đó!" chị anh trả lời anh, mặt chị hiện lên nét cười.

Anh như nhớ ra điều gì đó, vội vàng chạy lên phòng, mở tủ quần áo ra, đồ của cô trong tủ đã không còn trong đó nữa, trong đó chỉ còn toàn màu đen của anh. Đầu anh bắt đầu quay mòng mòng, sực nhớ đến hợp đồng hôn nhân của anh và cô vẫn chưa được hủy có lẽ nào... Anh chạy ngay đến chiếc tủ đầu giường, tay đang định mở ra thì mắt đã thấy lá thư cô để lại, tay anh run run cầm lá thư trên tay nước mắt anh bắt đầu chảy xuống.

_________________520________________