Tổng Tài Lạnh Lùng Không Nhận Ra Tôi

Chương 55: Suýt chút nữa thì....



Trần Khiêm bước vào phòng làm việc của Tần Gia Hào rất bình thản, anh ta cất tập hồ sơ trên bàn xong liền đi qua chổ ngồi với hai người kia, rót một ly rượu uống một ngụm rồi chậm rãi lên tiếng

“ Hôm nay vợ cậu đến à ”

Tần Gia Hào quay sang nhìn Dư Nhất Minh cả hai nhìn nhau khó hiểu, có ai đến đâu

“ Ai? ” Tần Gia Hào hỏi ngược lại

“ Vợ cậu chứ ai? Khi nãy tôi thấy cô ấy bước ra khỏi thang máy là từ tầng của cậu đi xuống, sắc mặt cô ấy trông rất khó coi ” Trần Khiêm không biết chuyện gì xảy ra rất nhẹ nhàng nói

Chỉ riêng Tần Gia Hào đơ cả người, cô đến sao? Sao anh lại không biết. Đến Dư Nhất Minh cũng đờ người ra

“ Có chuyện gì sao? ” Trần Khiêm nhìn hai người họ khó hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ

Tần Gia Hào cả người bắt đầu rung lên, có khi nào cô nghe được hết rồi không. Anh lấy điện thoại ra gọi cho cô nhưng gọi mãi không thấy cô bắt máy, cảm giác bất an trong anh từng giây từng phút đều dâng lên, anh liền lấy laptop kết nối với camera bên ngoài trích xuất lại xem

Anh nhìn thấy Ngọc Diệp đã đứng trước cửa phòng làm việc của anh rất lâu, sao đó thất thần quay lưng lại mà rời đi, nhìn cách cô rời đi anh biết chắc lần này khó giải thích, phải nói là chẳng thể giải thích

“ Cậu cho người đi tìm cô ấy cho tôi ”

Tần Gia Hào nói xong liền đi xuống lái xe đi tìm cô, nhìn ánh mắt của cô khi nãy thất vọng biết bao nhiêu. Anh lái xe tìm cô rất lâu, anh lại rơi vào khoảng không không định hướng được, cũng không biết sẽ đi đâu tìm cô. Ngọc Diệp, cô chạy đi đâu rồi. Anh thật sự không biết phải làm sao. Cảm giác bất lực bủa vây xung quanh, hoàn toàn mất phương hướng

Mạc Tư Thần được trợ lí gửi cho định vị của cô là ở bãi biển phía Nam, anh liền lái đến đó, vừa đến anh liền đi xuống xe chạy đi tìm cô, được một lúc liền thấy túi xách của cô trên bờ

Mạc Tư Thần bắt đầu lo lắng nhìn ra ngoài biển liền thấy cô đang cố gắng đi ra ngoài xa anh liền hoảng hốt cởi bỏ áo vest và giày, nhảy xuống dùng hết sức để bơi ra chổ của Ngọc Diệp

Giây phút Ngọc Diệp uống rất nhiều nước, bắt đầu sặc rồi từ từ chìm xuống thì cánh tay của Mạc Tư Thần cũng chụp được tay cô kéo cô lại, nhưng cô ngất rồi. Anh cố gắng bơi vào bờ bế cô lên anh liên tục gọi

“ Tiểu Diệp...em tỉnh lại đi.... Tiểu Diệp mau mở mắt ra nhìn anh đi... Anh xin em mau tỉnh lại đi ” Anh gọi mãi không thấy cô trả lời, liền đặt cô nằm xuống mặt đất hô hấp nhân tạo

Được một lúc cô liền ho sặc sụa, chậm rãi mở mắt ra nhìn anh. Ngọc Diệp mở mắt ra nhìn thấy Mạc Tư Thần, cô chưa chết sao?

“ Sao lại dại dột như vậy hã! Em muốn rời khỏi đây, anh của em nhất định sẽ đưa em đi sao lại chọn cách này hả ” Mạc Tư Thần ôm lấy cô nói, khi nãy nhìn cô ngoài khơi khó khăn, anh đã rất sợ, sợ sẽ không cứu kịp cô, sợ cô sẽ ra đi mãi mãi

Ngọc Diệp nghe anh nói, liền rơi nước mắt. Mạc Tư Thần lấy áo vest khoác lên người cô sao đó bế cô ra xe, anh nhất định không để cô ở lại nơi này, anh điều tra được đã không biết đây là lần thứ mấy em gái của anh như vậy rồi

Tư Thần không đưa cô về nhà cô mà lái xe đưa cô về nhà mình, sao đó liền kêu trợ lí đi điều tra xem đã xảy ra chuyện gì. Mạc Tư Thần gọi Hoàng Nhi đến để tiện chăm sóc cô, Hoàng Nhi nghe xong liền không dám chậm trể liền đến ngay, cô không thể tin được trong lúc cô không biết gì thì bạn cô xém một tí nữa đã không còn

Hoàng Nhi đến giúp cô thay đồ sau đó liên tục lấy nước ấm lau tay cho cô, Ngọc Diệp dường như rất mệt nên đã ngủ rất ngon lành

“ Tháng sau anh sẽ đưa em ấy về Pháp ” Mạc Tư Thần kế bên nhìn Hoàng Nhi lên tiếng, anh không muốn em gái anh ở lại đây nữa, cô chịu khổ nhiều như thế, bây giờ cô nhất định phải hạnh phúc

“ Như vậy cũng tốt ” Hoàng Nhi dù không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận

Tần Gia Hào dường như tìm cô trong vô vọng, đến tối về nhà, căn nhà tối om, anh bước lên phòng cũng không thấy cô đâu, rốt cuộc là cô ấy chạy đi đâu rồi, anh nằm xuống giường hít lấy mùi hương cuối cùng còn sót lại của cô. Anh mở tủ quần áo ra thấy mọi thứ vẫn như cũ liền có chút nhẹ nhõm vì cô chưa mang mọi thứ đi, có thể cô sẽ quay về

Tần Gia Hào lái xe đến quán bar còn có cả Dư Nhất Minh và Trần Khiêm suốt một buổi bọn họ đã tìm cô khắp nơi nhưng không có kết quả, trích xuất camera chỉ thấy cô rời khỏi công ty sau đó thì không biết nữa

“ Tôi mong cậu sẽ không có ngày hối hận đấy ” Dư Nhất Minh kế bên lên tiếng, nhìn Tần Gia Hào tìm cô như vậy, anh ta biết chắc trong lòng anh đã có cô rồi chỉ là không muốn thừa nhận

Tần Gia Hào im lặng không nói lời nào, chỉ ngồi uống hết ly này đến ly khác, uống đến mức say khướt mới chịu nghĩ. Dư Nhất Minh và Trần Khiêm đưa anh về biệt thự liền thấy Khả Hân ra đón, thật lòng mà nói cả hai anh không ai có thiện cảm với cô ta

Hai người họ đưa Tần Gia Hào về phòng sau đó liền rời đi, riêng Khả Hân nhìn anh say khướt như vậy có chút nghi ngờ, từ trước đến nay anh chưa bao giờ say như thế này

“ Tiểu Diệp...” Tần Gia Hào trong cơn say vô tình gọi tên Ngọc Diệp, liền lọt vào tai Khả Hân còn khiến cô ta khó chịu hơn, tại sao lúc nào cũng là cô mà không phải cô ta

“ Gia Hào! Nếu anh đã như vậy thì cũng đừng trách em ”

Khả Hân tháo bỏ quần áo của anh ra, cô ta muốn làm chuyện đó với anh, nhưng căn bản là không thể, anh say đến mức ngủ quên đi rồi, cô ta cầm con dao cắt lên ngón tay của mình rồi lấy máu nhiểu lên gra giường, sau đó liền lột bỏ quần áo của bản thân mà nằm xuống cạnh anh, vòng tay qua ôm lấy anh