Tổng Tài Lạnh Lùng Muốn Cưới Tôi

Chương 33: Đợi anh về, được không?



Kim Kỳ ngồi ngây ngốc nhìn anh, đôi mắt long lanh ấy chớp chớp, hàng mi cong vút làm nó thêm đẹp. Cô cứ nghĩ mình đang nghe nhầm rồi, còn không tin ai đang ngồi trước mặt mình. Hai người nhìn nhau như đoạn phim bị dừng lại, mãi một lúc sau cô mới cười trừ mà nói.

"Anh đùa hả? Đang ăn cơm thì ăn đi! Nói linh tinh gì thế?"

Lâm Nhất Ngôn có ổn không vậy? Có phải anh ta lại bị gì đó rồi không? Gần đây cứ dịu dàng với mình hẳn ra, nhiều lúc mình còn thấy cảm lạnh ấy chứ? Đã vậy còn nói lời ngọt ngào với mình, còn muốn mình nói yêu anh ta. Mình đúng là... điên thật mới đồng ý ở lại nhà anh ta mà.

Nhất Ngôn buông đũa thìa xuống không ăn nữa, bất chợt nắm lấy tay cô đặt lên tay mình rồi vuốt ve rất mềm.

"Có thể nào nói yêu anh được không? Có thể nào nói rằng em không phải vì bị anh ép buộc nên mới như thế?"

Kim Kỳ lại chớp mắt nhìn, càng lúc càng thấy anh có những biểu hiện rất lạ. Cô bắt đầu bối rối rồi suy nghĩ lung tung, nghĩ xem có phải anh đang gặp một vấn đề gì đó khiến tâm lý bị áp lực hay không? Hay liệu, anh đang bệnh cho nên mới nói năng lung tung như thế? Nhất Ngôn nhìn thấy cô khó xử như vậy, quyết định không hỏi nữa mà chỉ cười trừ rồi im lặng ăn cơm. Công việc ở công ty bây giờ không còn nhiều như trước, anh cũng sắp phải sang Pháp để công tác hai tháng nên chỉ thấy không yên tâm về cô. Trước khi nói cho cô biết chuyện này, anh muốn thu xếp công việc thật ổn để cô được thoải mái cùng mình đi chơi vài ngày.

Đến chiều.

Nhất Ngôn tan làm liền lái xe về nhà, anh vừa bước vào cổng thì Bì Bì đã chạy tung tăng ra đón, còn vẫy đuôi rất nhiệt tình. Anh thấy nó chịu hoạt bát với mình như thế thì giống như có thêm một đồng minh, thích thú ngồi xuống chào đón nó.

"Bì Bì! Hôm nay có nhớ ba không?"

Nó sủa lên mấy tiếng rồi chạy vòng quanh Nhất Ngôn, hai ba con chơi đùa vui vẻ lắm. Lúc này, Kim Kỳ cũng từ trong nhà đi ra, cô thấy Bì Bì không còn nổi cáu như trước thì cũng yên tâm hơn nhiều. Anh nhìn thấy cô, liền bế Bì Bì lên rồi ôm nó vào lòng, nhìn nó rồi lại nhìn cô hỏi.

"Bì Bì xem, có phải mẹ của con ngày càng xinh đẹp hơn rồi không?"

Cô nhìn anh cùng nó làm trò mà đứng bật cười. Trời cũng đã dần chuyển màu tối, cô không muốn anh vì chơi với nó mà quên luôn cả chuyện ăn uống nghỉ ngơi, vậy nên đã bảo.

"Anh vào nhà đi! Trời sắp tối rồi!"

Nhất Ngôn gật đầu rồi thả Bì Bì xuống đất, bước đến nhìn Kim Kỳ mỉm cười dịu dàng.

"Đợi anh chuẩn bị xong rồi sẽ đưa em đi chơi được không?"

Cô nhìn anh, lại thấy mình một lần nữa bị rung động. Dù sao bản thân mình mấy ngày nay cũng suy nghĩ nhiều chuyện rồi, có dịp thì vẫn nên để đầu óc thư giãn một chút. Vậy nên, cô đã đồng ý lời đề nghị đi chơi của Nhất Ngôn. Cả hai xuất phát vào lúc 18h đúng, rời khỏi nhà đến với khu thành phố nhộn nhịp về đêm. Anh đưa cô đi ăn thử các món ngon của đường phố, ngắm đèn hoa, đi ngang quá nơi biểu diễn ảo thuật đường phố thì dừng lại xem một chút.

"Nhất Ngôn! Có ảo thuật kìa!"

Kim Kỳ vui thích kéo tay anh đi đến hoà vào đám đông, nhóm người ảo thuật biểu diễn rất nhiều trò hay, còn biến ra cả một con chim bồ câu rồi bay vút lên trời. Cô thích thú vỗ tay, cười tít cả mắt. Nhất Ngôn mỉm cười, nhưng chính vì nụ cười của cô mới làm anh thấy vui đến vậy. Một ảo thuật gia cầm ba chiếc khăn khác màu, phẩy lên một cái rồi nhét chúng vào nắm đấm tay mình, lấy ra liền xuất hiện ba cành hoa hồng đỏ thắm. Anh ấy bước chậm rãi đến rồi tặng cho Kim Kỳ, làm cô đứng ngơ ra một hồi mới chìa tay nhận hoa. Nhất Ngôn đứng ở sau lưng, mặt anh bắt đầu tối sầm lại rồi đổi sắc, anh lập tức giật lấy hoa trên tay cô rồi ném xuống đất, dắt cô rời khỏi đám đông.

"Ơ này! Nhất Ngôn?"

"Em không phải thích hoa loa kèn trắng hơn sao? Sao lại nhận hoa hồng của người ta? Nhìn thái độ của anh ta đã biết không phải hạng người tốt lành gì rồi!"

Nhất Ngôn phát bực mà nói cả một hơi, lúc quay lại thì chỉ thấy Kim Kỳ đang đứng đó mà cười. Anh ngơ ngác, không biết cô đang cười mình vì chuyện gì, chỉ thấy có chút không vui rồi lại thêm ngượng ngùng, anh hỏi.

"Em...  em cười cái gì?"

Kim Kỳ không nói gì mà chỉ im lặng lắc đầu.

Không ngờ có nhiều lúc trông Nhất Ngôn lại đáng yêu như vậy, cứ như đứa trẻ to xác không chịu lớn ấy.

Nhất Ngôn đưa Kim Kỳ đi xe ngựa, ngồi trên vòng quay lớn cùng ngắm cảnh đêm. Cả hai nhìn ra phía xa, nơi những ánh đèn mập mờ mới thấy được mình nhỏ bé thế nào. Anh nắm lấy tay cô, khiến cô đang có chút lạnh liền cảm nhận được hơi ấm truyền đến cả cơ thể mình. Có lẽ cũng đã đến lúc nên nói rồi, anh thở dài, nhìn cô rồi bảo.

"Anh chuẩn bị sang Pháp để công tác, hai tháng sau mới quay về."

Kim Kỳ tròn mắt, một thứ cảm giác bất ngờ xen lẫn hụt hẫng le lói trong trái tim của cô.

"Anh... phải đi sao?"

Nhất Ngôn gật đầu, anh cũng không rõ sau khi cô biết tin này thì sẽ có phản ứng như thế nào. Nhưng riêng phần anh, rõ ràng là muôn phần không nỡ. Chỉ cần đi làm cả một ngày không gặp cô thôi, anh đã không thể chịu được vì nhớ cô rồi. Bầu không khí trở nên im lặng, họ ngồi nhìn nhau trên vòng đu quay, ngay khi nó vừa đưa lên đỉnh nơi cao nhất, anh liền chạm môi mình vào môi cô, để lại một nụ hôn ngọt ngào mà lưu luyến.

"Đợi anh về, được không?"