Tổng Tài Luôn Bị Vả Mặt

Chương 1: Lên thành phố tìm chồng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Chân

Quý Lương đứng trước tòa nhà mấy chục tầng cố gắng ngửa cổ, bị ánh nắng chiếu trên kính làm nheo mắt mại. Là nơi này, cậu nghĩ.

Người đến kẻ đi đều ăn mặc chỉnh tề, không ai thèm cho omega trông có vẻ lạc lõng này một ánh mắt nào, điều này làm tâm trạng căng thẳng của Quý Lương dịu bớt không ít.

Cậu sinh ra ở vùng sâu vùng xa, suốt 20 năm đây mới là lần đầu tiên cậu rời khỏi thôn xóm mình lớn lên để... đi tìm vị hôn phu — một alpha đỉnh cấp có hôn ước từ nhỏ với mình theo như lời ông nội nói.

Trước cổng tòa nhà có hai bảo vệ cao to lực lưỡng đứng canh, khi Quý Lương đánh bạo đi vào trong họ cũng chỉ hơi ghé mắt nhìn cậu một cái.

"Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho anh?" Nữ beta ở quầy tiếp tân nở nụ cười, lịch sự dò hỏi Quý Lương.

"Chào... chào cô, tôi tìm... Trịnh Hiên." Quý Lương vói tay vào quần tìm kiếm, sau đó lấy ra một mặt dây chuyền bằng ngọc màu trắng sữa, bên trên có khắc một chữ "Hiên", đây là tín vật hai nhà đã để lại khi đính ước.

"......" Nụ cười trên mặt tiếp tân sượng đi, rồi lập tức khôi phục như bình thường: "Anh đang nói đến tổng tài Trịnh Hiên của chúng tôi sao?"

"Hả... Tổng tài?" Trong mắt Quý Lương xuất hiện chút hoảng loạn, cậu không biết thân phận của đối phương, đối với vị hôn phu của mình, trừ tên ra thì cậu hoàn toàn không biết gì cả.

"Tôi... tôi tìm Trịnh Hiên..."

"Xin hỏi anh có hẹn trước không?"

"Hẹn... trước?" Ông nội không có nói là tới tìm vị hôn phu còn phải hẹn trước, Quý Lương hoang mang nghĩ, "Tôi..."

"Ngại quá, không có hẹn trước thì tôi không thể để anh đi lên." Thái độ của tiếp tân rất ôn hòa, trong lòng lại thầm nghĩ, cô làm việc ở đây lâu như thế rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có omega chủ động tìm tới tổng tài của bọn họ, nhìn rõ ràng là không phải gu của tổng tài mà... Không phải là người thân đó chứ?

"Xin hỏi anh tên gì? Tôi sẽ giúp anh liên lạc với trợ lý tổng tài, anh thấy sao?"

"Tôi tên Quý Lương, mùa mát mẻ*, cảm... cảm ơn." Thật ra thời tiết bây giờ không hề mát mẻ, máy lạnh trong đại sảnh cũng đã mở hết, nhưng Quý Lương lại cảm thấy mồ hôi sau lưng cứ tuôn không ngừng, thấm ướt vải áo thấp kém làm nó dính chặt vào da.

(*) Quý Lương - 季凉: là mùa, là mát mẻ

Tiếp tân cầm điện thoại ra ngoài bấm một dãy số, nhỏ giọng nói hai câu rồi lập tức cắt đứt. Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt căng thẳng của omega nhỏ, không đành lòng thuật lại lời trợ lý.

"Quý Lương gì? Chưa nghe bao giờ, kêu hắn ta đi đi."

Nguyên văn là như vậy, nhưng cô chỉ uyển chuyển nói: "Lịch trình của tổng tài tương đối kín, chắc là không có thời gian gặp anh rồi."

"Vậy... khi nào anh ấy rảnh thế?" Quý Lương không hề nghe ra ý trong lời nói của tiếp tân.

"... Chuyện này không nói trước được."

"Có thể cho tôi... phương thức liên lạc của anh ấy không?"

"......" Tiếp tân muốn lật bàn, nếu cô có phương thức liên lạc với tổng tài thì còn ở đây làm tiếp tân à?!

Nhìn vẻ mặt cạn lời của cô gái, Quý Lương bỗng nhận ra yêu cầu của mình đã làm người ta khó xử, nhưng cậu cũng đang rất khó xử vì không gặp được người cần gặp đây!

Hai người đối mắt nhau một hồi lâu, Quý Lương chỉ có thể lấy lùi làm tiến: "Tôi có thể ở đây đợi anh ấy không?"

"Nhưng..." Nhưng tổng tài có ra về thì cũng sẽ không đi lối này đâu! Người ta có thang máy chuyên dụng đi từ tầng cao nhất thẳng tới bãi đỗ xe ngầm, vừa bước ra ngoài là có thể ngồi lên chiếc siêu xe hàng chục triệu! Tiếp tân bất đắc dĩ bổ sung: "Nhưng tổng tài có lối đi chuyên dụng, ở đây sẽ không gặp được đâu."

"......" Quý Lương không còn cách nào nữa, mò mẫm túi quần bên kia lấy ra một chiếc điện thoại cũ kỹ, ấn xuống một dãy số.

Tiếp tân nghe thấy sau khi cuộc gọi được chuyển tiếp, omega tủi thân dùng phương ngữ nói một tràng dài, cố lắm cũng chỉ hiểu được mấy từ "ông nội", "không gặp được", "về nhà".

Ngắt điện thoại, Quý Lương đỏ mắt đứng tại chỗ đợi một lát, rất nhanh sau đó điện thoại lại đổ chuông.

"Vâng ạ." Quý Lương hít mũi hai cái rồi kết thúc trò chuyện, cùng lúc đó, Trịnh Hiên ngồi trong văn phòng tổng tài ở tầng cao nhất cũng nhận được một cuộc gọi.

Đang làm việc nghiêm túc, Trịnh Hiên vừa nhận điện thoại đã bị ông lão nhà mình mắng té tát, thật sự khó hiểu: "Lại xảy ra chuyện gì vậy ông ơi?"

"Tiểu Quý tới tìm anh, anh làm gì mà không gặp?" Trịnh Khải Dung mới nhận được điện thoại của lão chiến hữu, ông cảm thấy xấu hổ vô cùng, uổng công hai ngày trước ông đã nói chuyện hôn ước với Trịnh Hiên, hoá ra thằng nhóc thúi đó căn bản không để vào đầu.

"Tiểu Quý là ai? Con lại không quen biết, gặp làm gì?" Trịnh Hiên dùng tay đeo đồng hồ Vacheron Constantin mang mã hiệu 80172/000P-9505 cầm điện thoại, tay khác thì liên tục ký lên các giấy tờ khác nhau.

"Là vợ tương lai của anh! Nếu đêm nay tôi không nhìn thấy anh đưa người về thì anh đừng nhận người ông này nữa!" Trịnh Khải Dung giận dữ cúp điện thoại.

Trịnh Hiên nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng liên hệ Tiểu Quý và người tên "Quý Lương" mà trợ lý nhắc tới lúc nãy, sau đó lại nhớ lại chuyện hôn ước ông nội nói hai ngày trước, không khỏi nâng tay xoa thái dương đang nhoi nhói.

"Trịnh tổng, muốn đưa người lên sao?" Giọng ông lão rất lớn, dù không mở loa ngoài trợ lý cũng có thể nghe được rõ ràng.

"Đưa vào phòng ngoài đợi, đừng quấy rầy tôi làm việc."

"Vâng."

Trợ lý ra khỏi thang máy, bước ra đại sảnh, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Quý Lương đang ngoan ngoãn đợi ở cách đó không xa.

Tiếp tân há hốc mồm nhìn trợ lý tổng tài tự xuống đón omega lên, plot twist gì thế này?

_____

Tên đầy đủ là: Vacheron Constantin Traditionnelle Grandes Complications 80172/000P-9505. Khứa này cỡ 13 tỉ